ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 277

"Tôi mua vé lên tàu chứ sao? Phải trả gấp đôi mới mua được vé, đúng là
chặt chém mà."

"Tôi hỏi tại sao cậu phải đi theo? Cậu có biết là lần hành động này rất nguy
hiểm không hả!?"

"Chính bởi vì nguy hiểm, tôi mới phải đi theo, anh căng thẳng như thế làm
gì? Mau buông tay ra đi, đau muốn chết!"

Phát hiện bản thân mất kiềm chế, Đoan Mộc Hành vội vàng buông tay ra,
Lạc Tiêu Dao xoa xoa cái tay bị đau, ngửa đầu ừng ực tu nước.

Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Thẩm Ngọc Thư nói luôn: "Trạm tiếp theo em
xuống tàu."

"Không."

"Tiêu Dao!"

"Các anh đừng khuyên nữa, em đã lên tàu là không định xuống; còn nữa,
đừng lôi ba mẹ ra dọa em, lần này là họ bắt em theo, đương nhiên, bản thân
em cũng muốn đi."

"Em nói chú dì đều biết?"

"Đúng vậy, mẹ nói vận khí của em tốt, da lại dày, chịu đựng giỏi hơn mấy
tay văn sĩ các anh, nếu có nguy hiểm, bảo em nhất định phải xông tới trước.
Mẹ không nói với anh, chính là vì biết anh nhất định sẽ phản đối."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.