ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 278

Thẩm Ngọc Thư nhớ tới tấm bùa còn lại trong tay dì út tối qua, hóa ra nó
dành cho Tiêu Dao, nghĩ đến sự quan tâm của chú dì đối với mình, vô cùng
xúc động. Họ biết rõ chuyến đi này vô cùng hung hiểm, vẫn cho đứa con
duy nhất đi giúp mình, ân tình này hắn không biết phải báo đáp thế nào.

Lạc Tiêu Dao đẩy đẩy Thẩm Ngọc Thư.

"Anh không cần phải đội ân đội đức như thế đâu, mẹ chẳng qua suốt ngày
thấy em ở nhà, chê phiền phức nên mới kiếm việc cho em làm thôi. hơn nữa
em còn phải canh chừng... con sói nào đó, tránh hắn giở trò."

Lạc Tiêu Dao liếc Đoan Mộc Hành một cái, cố ý nói không rõ ràng, Trường
Sinh che miệng ha ha cười, Đoan Mộc Hành cũng cười, nói: "Em họ nghĩ
nhiều quá, tôi là người tốt mà."

"Hừ, có phải người tốt hay không, trong lòng anh biết rõ hơn ai hết."

"Vậy Phi Dương thì sao? Cậu ấy không sao chứ?"

"Không việc gì, mọi người đuổi theo cậu ấy, thấy không phải, xém chút nữa
đã đánh cậu ấy một trận, may là thuộc hạ của... sói kịp thời hỗ trợ. Người ta
thấy cậu ấy là thiếu gia nhà giàu nên cũng không làm khó, em đưa bút ghi
âm và ảnh cho cậu ấy, nhờ cậu ấy chuyển cho thám trưởng, nhân tiện xin
nghỉ giúp em."

Đoan Mộc Hành nhíu mày hỏi: "Chuyện cậu đi không nói với thám trưởng
Phương?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.