ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 377

xuyên thời gian, hắn đã có tâm lý chuẩn bị, thấy không thể đi ra ngoài nữa
bèn nắm lấy tay Tô Duy, hướng về phía Đoan Mộc Hành hét lên: "A Hành,
giúp tôi chăm sóc Tiêu Dao thật tốt, cả chú và dì út nữa!"

Đoan Mộc Hành muốn lao vào vòng sáng, nhưng trong chớp mắt, ánh sáng
từ bên trong vòng hoa văn đột nhiên tỏa ra xung quanh; Đoan Mộc Hành
không kịp đề phòng, che mắt lùi lại phía sau, khi hắn nhìn lại đã phát hiện
luồng sáng nhạt dần, hình ảnh của bốn người kia cũng càng lúc càng mờ,
dường như biến mất dần trong không gian.

Một vật hình tròn từ trong luồng sáng ném về phía hắn, Đoan Mộc Hành đưa
tay bắt lấy, nghe tiếng Tô Duy từ xa xôi truyền đến.

"Cái này tặng cho cậu, chúc tất cả bình an..."

Tô Duy hình như còn nói gì đó nữa, nhưng âm thanh xa dần, nghe không rõ;
Đoan Mộc Hành mở lòng bàn tay ra, chiếc đồng hồ mà Từ Quảng Nguyên
khao khát kia đang nằm trong tay hắn, bị đạn bắn trúng, nó đã ngừng hoạt
động. Đoan Mộc Hành nhìn nó một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Luồng sáng đã mất, bốn người đó và cả sóc con không biết đã đi đâu, hoa
văn trên nền đá cũng biết mất, chỉ còn lại một vũng máu.

Lạc Tiêu Dao bị cảnh tượng thần kỳ trước mắt dọa đến ngây người, nắm lấy
tay Đoan Mộc Hành, cuống quýt hỏi: "Bọn họ đi đâu rồi? Liệu có sao
không? Chúng ta phải làm thế nào để cứu họ?"

"Không cần cứu, có lẽ bọn họ chỉ là đi về nơi thuộc về mình thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.