ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 378

Lạc Tiêu Dao nghe không hiểu, khóe mắt bắt đầu đỏ lên, Đoan Mộc Hành
vỗ vỗ mu bàn tay cậu ta, an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ là người tốt, sẽ được trời
phù hộ thôi, không có việc gì đâu. Chúng ta tốt nhất là nghĩ xem nên làm thế
nào để ra ngoài đi."

"Ra ngoài? Anh không cần những thứ ở đây ư?"

"Không cần..."

Nhìn đám người đang đánh nhau tranh giành châu báu một cách khinh
thường, mắt Đoan Mộc Hành tràn ngập nghĩ suy.

"Có lẽ Tô Duy nói đúng, đi cùng với đám người này, chỉ tổ bôi nhọ bản
thân. Phía trước đường rộng trời cao, nào phải chỉ có một con đường này để
đi."

Cơn đau từ bên dưới dội lên kéo ý thức đang hỗn loạn của Tô Duy lại.

Cậu hình như đang nằm trên mặt đất, cảm giác không trọng lực biến mất; có
điều trước mắt vẫn là ánh sáng chói lòa, là loại ánh sáng cực kỳ chói mắt,
chói đến hai mắt gần như không thể mở ra, đầu óc quay cuồng dữ dội, Tô
Duy nghi ngờ nó sẽ ngừng hoạt động bất kỳ lúc nào.

Tô Duy phải duy trì tư thế nằm ngửa này đến nửa ngày, trạng thái hỗn loạn
của não bộ mới từ từ giảm bớt; ánh sáng dần dần biến mất, cậu nhìn được
bầu trời phía trên. Nó hơi khác với cảnh thường ngày cậu vẫn nhìn, bầu trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.