Emily Bronte
Đỉnh Gió Hú
Dịch giả: Nhất Linh, Nguyễn Tường Thiết dịch
Chương 1
Năm 1801 - Tôi vừa đi thăm ông chủ nhà về. Vùng này đối với tôi thực là
tuyệt, có lẽ trong toàn cõi nước Anh tôi không thể tìm được một nơi nào xa
cách sự huyên náo như ở đây. Thật là cõi thiên đường của những kẻ chán
đời: Ông Hy đối với tôi là hai người hoàn toàn hợp với vùng hiu quạnh.
Ông Hy chắc không ngờ tôi có thiện cảm với ông ngay, mặc dầu lúc tôi cho
ngựa tiến lên, hai con mắt đen của ông sâu hoắm nhìn tôi một cách nghi
hoặc và lúc tôi xưng danh, các ngón tay của ông lại thọc sâu một cách rất
quả quyết vào túi áo.
Tôi hỏi:
“Thưa ông, ông có phải là ông Hy
không?”
Ông ấy chỉ gật đầu, không trả lời. Tôi tiếp theo:
“Thưa ông tôi là Lộc
người mới thuê Họa Mi Trang của ông. Tôi phải
vội vàng đến thăm ông ngay, vì tôi sợ đã làm phiền ông vì tôi đã quá ư
khẩn khoản đòi thuê cho bằng được Họa Mi Trang, còn ông thì hình như...”
Ông Hy ngắt lời tôi có vẻ hậm hực:
“Họa Mi Trang, thưa ông, hoàn toàn thuộc về tôi. Tôi không để ai làm
phiền tôi nếu tôi tránh được... Mời ông vào!”
Lúc nói hai tiếng “ông vào” răng ông nghiến lại như có vẻ bảo tôi: giá anh
cút đi thì hơn! Ông Hy mời tôi vào nhưng ông không nhúc nhích cánh
cổng. Có lẽ chính vì thế mà tôi nhận lời vào: Tôi thấy ông ta hay hay vì
chính ông lại có vẻ “kệ xác đời” hơn cả tôi nữa.
Khi ông Hy thấy con ngựa của tôi ấn ngực vào cánh cổng, ông mới chịu rút
tay ở túi áo ra, tháo dây xích buộc cổng rồi đi vào một cách miễn cưỡng.
Vào đến sân ông Hy gọi to:
“Dọi
ơi, ra dẫn ngựa của ông Lộc, và đem rượu vang lên đây.”
Câu ấy làm tôi hiểu ngay cả nhà ông ta chỉ có một người đầy tớ. Thảo nào