thể cho rằng ông có nhiều tự kiêu vô lối, tôi thì có gì ngầm bảo tôi ông
không thế, linh tính báo cho tôi hiểu là ông lầm lỳ như vậy chỉ vì tính ghét
phô trương cảm tình, ghét bộc lộ những sự thân thiện xã giao.
Ông ta yêu cũng như ghét, không biểu lộ ra ngoài, ai yêu lại, ai ghét lại ông
ta, ông ta cũng coi đó như là một sự vô nghĩa lý. Nhưng không, có lẽ tôi đã
đi quá, tôi cứ bắt buộc ông ta có những tính tình của tôi. Ông Hy có những
lý lẽ có thể khác hẳn tôi khi ông ta không muốn bắt tay một người chỉ
muốn bắt tay ông ta.
Mẹ tôi vẫn thường bảo rằng tôi già đời cũng không lập được gia đình; ngay
vụ hè năm ngoái tôi đã tỏ ra không xứng đáng là một người có gia đình. Tôi
đến bãi biển nghỉ mát thì làm quen ngay với một cô gái có vẻ đẹp quyến rũ
tuyệt trần: thật là một tiên nữ đối với tôi trong cả cái thời kỳ mà cô ta chưa
để ý gì đến tôi. Tôi không bao giờ ngỏ lòng yêu bằng lời nói, nhưng vẻ mắt
nhìn còn “nói” nhiều hơn là lời nói, người óc đơn giản cũng biết ngay là tôi
yêu. Về sau cô ta cũng hiểu và nhìn lại tôi bằng một vẻ êm ái hơn tất cả các
lối nhìn trên đời. Nhưng lúc đó tôi đã làm gì hỡi trời! Tôi lấy làm xấu hổ
mà tự thú rằng lúc đó tôi lạnh lùng co rụt người tôi lại và mỗi lần cô ta
nhìn, tôi lại nuôi cho lòng mình lạnh lẽo hơn, lại chui sâu mãi vào cái vỏ
của mình, đến nỗi cô ả khốn khổ đó đâm ra nghi ngờ, tưởng mình đã hiểu
lầm và lấy làm hổ thẹn rồi xúi mẹ rời đi nơi khác. Cái tính kỳ quặc ấy làm
tôi mang tiếng là một anh chàng có định tâm ác, nhưng thực ra thì tôi oan,
song chỉ có tôi biết tôi oan thôi.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh lò sưởi và cố tìm cách vuốt ve con
chó cái lúc đó đã rời lũ chó con đến lượn vòng quanh chân tôi như một con
chó sói, môi ưỡn cong lên, răng trắng muốt nhe ra để cắn. Tôi vuốt ve
khiến con chó gầm gừ trong cổ họng. Ông Hy cũng gầm gừ theo con chó,
giơ chân đỡ những miếng thị oai nguy hiểm của nó:
“Tôi khuyên ông nên để con chó yên. Nó không muốn làm thân với ai, mà
tôi nuôi nó không phải nuôi để làm cảnh.”
Rồi ông Hy lại gọi bác Dọi. Bác Dọi gầm gừ mấy tiếng ở đâu dưới hầm
rượu nhưng mãi cũng không thấy dấu hiệu là bác đi lên thành thử ông Hy
phải chạy xuống tìm, để lại một mình tôi với con chó cái độc địa nham