ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 186

Liên vẫn không chịu thôi, năn nỉ tôi:
“Chủ của Hạ là ai, vú? Em tưởng Hạ là con chủ nhà vì anh ấy nói ‘nhà của
chúng tôi’. Còn nếu Hạ là người làm thì Hạ phải nói ‘thưa cô’ với em chứ?
Có phải không?”
Nghe câu hỏi ngây thơ ấy mặt Hạ xạm lại. Tôi khẽ lắc đầu ra hiệu cho Liên
rồi sau cùng cũng bảo được Liên về. Quen như vẫn sai bảo mấy người nuôi
ngựa ở Họa Mi Trang, Liên nói trống không:
“Thôi, ra giắt ngựa lại đây cho tôi. Anh có thể đi với tôi. Tôi muốn đi xem
mấy con yêu tinh hiện trong đầm và nghe chuyện mấy cô tiên mà anh vừa
kể. Mau lên kìa! Sao? Tôi đã bảo anh giắt ngựa lại đây mà!”
Hạ càu nhàu:
“Đợi đấy, chừng nào tôi thấy quỷ tha cô đi tôi sẽ làm đầy tớ cho cô.
Liên ngạc nhiên:
“Anh nói thấy cái gì?”
“Cái đếch! Đồ quỷ cái hỗn láo!”
Tôi xen vào:
“Đấy cô thấy chưa! Bạn quý của cô đấy! Ăn nói với một tiểu thư bằng
những lời đẹp đẽ nhỉ! Cô đừng nói chuyện với nó nữa. Cô theo tôi, mình đi
tìm ngựa rồi về đi."
Liên ngẩn mặt ra, nói:
“Nhưng vú Diễn, sao nó dám hỗn với em như vậy? Nó không phải là người
để em sai bảo à? Hứ, cái đồ mất dậy, em sẽ mách ba cho mà xem!”
Thấy Hạ tỏ vẻ xem thường lời đe dọa đó, con bé ức quá đến ứa nước mắt,
bèn quay lại bảo chị người làm:
“Chị giắt con ngựa ra cho tôi và thả con chó ra nữa!”
Chị ấy đáp:
“Cô đừng nóng. Cô lịch sự một tí có mất gì đâu. Tuy cậu Hạ đây không
phải là con ông chủ thật, nhưng cậu ấy là anh họ cô. Còn tôi, tôi không
được mướn để hầu hạ cô."
Liên bĩu môi:
“Nó mà là anh họ tôi!”
“Vâng, sự thật là như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.