ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 24

Tuyết đã bắt đầu rơi nặng. Tôi cầm lấy quả nắm lay thử một lần nữa. Bỗng
một chàng trẻ tuổi mặc sơ mi trần, vác một cái đinh ba gạt cỏ từ phía sân
sau nhà gọi tôi rồi làm hiệu bảo tôi đi theo. Qua một cái buồng giặt, một cái
sân, đến chỗ nuôi chim thì vào đến buồng lớn, ấm áp và vui vẻ, nơi mà ông
Hy tiếp tôi hôm trước. Trong lò sưởi ánh lửa than và củi chiếu sáng rực cả
căn phòng: gần một cái bàn ăn đã bầy biện sẵn sàng, tôi lấy làm vui sướng
được thấy mặt “cô chủ” người mà tôi không ngờ là có ở trong nhà này. Tôi
cúi chào rồi đợi, bụng nghĩ thế nào nàng cũng mời mình ngồi. Nàng nhìn
tôi, dựa lưng vào thành ghế, ngồi không nhúc nhích, không nói một lời.
Tôi nói bâng quơ:
“Hôm nay trời xấu quá! Thưa bà, tôi sợ đã làm hư hại cửa nhà bà đôi chút
vì đầy tớ lơ đễnh, tôi gọi mãi mà không có đứa nào ra mở.”
Nàng vẫn không hé môi. Tôi mở to mắt...nàng cũng mở to mắt, nói cho
đúng nàng nhìn tôi một cách lạnh lùng thản nhiên, rất khó chịu.
Chàng trai nói giọng càu nhàu:
“Mời ông ngồi, ông ấy sắp về.”
Tôi nghe lời ngồi xuống, hắng giọng rồi gọi con chó cái vàng, lần này thì
nó chịu vẫy đuôi đáp lại.
Tôi nói với cô chủ:
“Con chó đẹp quá. Còn lũ con mới đẻ, bà định giữ nuôi cả?”
“Cô chủ” đáp lại bằng một giọng cũng “dịu dàng” như anh chàng Hy.
“Những con chó ấy không phải của tôi.”
“À, thưa bà chắc đây mới là lũ con cưng của bà!”
Tôi vừa nói vừa nhìn vào một cái đệm ghế trong bóng tối, trên nệm có
những con gì trông na ná những con mèo.
Nàng nói lại ngay giọng khinh bỉ:
“Lũ con cưng kỳ cục nhỉ!”
Thật là không may cho tôi, đó chỉ là mấy con thỏ chết. Tôi lại hắng giọng
một lần nữa rồi ngồi sát vào lò sưởi, nhắc lại câu chuyện trời xấu.
“Đáng lẽ ông không nên ra khỏi nhà.”
Nàng nói, đứng dậy, với tay lấy ở trên lò sưởi hai hộp đựng trà.
Từ nẫy nàng vẫn ngồi lẩn trong bóng tối, bây giờ thì tôi trông rõ dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.