ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 257

“Vì... cái thằng nhãi kia sắp làm hỏng cả kế hoạch của tôi nên... nếu bác nó
tịch trước nó, tôi sẽ mang ơn bác nó vô cùng. Hừ! Cái thằng súc sanh kia
đóng trò lâu chưa? Tôi đã tẩn cho nó mấy trận về cái tội khóc vờ khóc vịt...
Chả biết nó có thường vui vẻ hoạt bát với cô Liên không?”
Tôi đáp:
“Hoạt bát à? Không có đâu.. Chú ấy buồn ghê buồn gớm. Cứ trông chú ấy
thì biết. Tôi thấy đáng lý đi chơi với Liên chú ta phải nằm ở nhà có bác sĩ
săn sóc mới phải."
Hy càu nhàu:
“Hai ba ngày nữa thôi chắc nó cũng phải nằm nhà thật đấy. Nhưng trước
hết (hắn quát lớn)... Tôn! Đứng lên! Không được lăn ra đất như vậy! Đứng
ngay lập tức!”
Tôn lại quỵ xuống một lần nữa. Tôi chắc ánh mắt của bố đã cướp mất hồn
nó, chứ ngoài ra không một lý do gì khiến nó hành động nhục nhã như vậy.
Sau nhiều lần cố gắng gượng dậy để tuân theo lệnh bố, còn chút sức lực thì
lại bị tiêu tan hết, nên nó mới ngã xuống, kêu rên lên một tiếng.
Hy tiến tới, lôi xốc nó dậy để dựa vào bờ cỏ. Hắn đè nén lòng hung ác, dằn
giọng nói:
“Tôn, tao sắp nổi sùng rồi đây...nếu mày không sai khiến được cái tinh thần
bạc nhược của mày... Chết đi cho rảnh! Đứng ngay lên!”
Tôn giọng nghẹn ngào:
“Thưa ba, vâng! Nhưng ba để con yên. Con chết mất! Con đã làm đúng lời
ba dặn.... Liên sẽ nói với cha là con... là con... đã vui vẻ. ới, Liên ơi! đứng
đây với tôi, đưa tay đây."
Cha nó nói:
“Nắm tay tao đây này! Đứng cho vững! Như thế đó! Cô Liên sẽ cho mày
vịn cánh tay... Đúng rồi, nhìn cô ấy. Cô Liên, chắc cô cho tôi là ác quỷ nên
mới gây chuyện ghê gớm này. Cô hãy vui lòng đi về nhà với nó. Được
không? Tôi mà đụng đến nó thì y như là nó run bắn lên!”
Liên khẽ bảo:
“Tôn à! Tôi không thể đến Gió Hú được đâu... ba tôi cấm... Mà sao Tôn lại
sợ hãi thế, ba Tôn có làm gì Tôn đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.