ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 277

“Thì tôi cũng sẽ tan rữa như nàng và như vậy tôi càng sung sướng hơn. Bà
tưởng là tôi sợ một sự biến đổi như vậy à? Khi tôi bật nắp áo quan lên là tôi
đã chờ đợi như thế. Vả lại, nếu hôm qua tôi không thấy được nét mặt bình
thản của nàng thì chắc không bao giờ tôi rũ bỏ được cái cảm giác lạ lùng
ấy. Cảm giác ấy bắt đầu thật lạ. Bà đã biết khi nàng chết tôi như phát điên.
Từ sáng tinh sương này qua tảng sáng khác tôi cầu xin nàng hãy trả lại linh
hồn nàng cho tôi. Tôi rất tin ma quỷ hiện hồn. Tôi tin chắc có hồn ma, hồn
ma có thật và ở giữa chúng ta. Hôm cất đám nàng, trời mưa tuyết. Buổi
chiều tôi ra nghĩa địa. Gió thổi lạnh lẽo như tiết đông. Chung quanh tôi hiu
quạnh. Tôi không sợ cái thằng chồng ngu ngốc của nàng lởn vởn đến đó
vào giờ ấy. Những người khác thì chẳng ai có việc gì mà phải đến đó. Tôi
có một mình và biết rằng chỉ có hai thước đất ngăn cách chúng tôi. Tôi tự
nhủ: “Mình phải ôm nàng một lần nữa! Nếu thi hài của nàng lạnh giá mình
sẽ cho rằng tại gió đông làm mình rét, nếu nàng bất động thì đó là do nàng
ngủ say.”
Tôi lấy một cái xẻng ở kho chứa đồ và bắt đầu ra sức đào. Khi xẻng đụng
nắp áo quan, tôi vứt xẻng lấy tay bới. Gỗ chỗ gần đinh ốc bắt đầu nứt ra
kêu răng rắc. Tôi sắp đạt mục đích thì chợt có cảm giác như nghe thấy có ai
đứng ở trên, sát mép huyệt, cúi xuống thở dài một tiếng. “Nếu mình nậy
được cái nắp này ra” - tôi lẩm bẩm - “thì ước gì họ lấp đất chôn hai đứa
mình vào một hố.” Thế là tôi lại ra sức làm việc hăng hơn. Lại một tiếng
thở dài nữa ngay sát bên tai. Rồi một làn hơi ấm thở phà vào cơn gió chở
mưa tuyết lất phất. Ở đây không có một người nào, một sinh vật nào. Tôi
biết chắc như thế. Thế mà tôi cảm thấy chắc chắn, cảm thấy rõ ràng - như
thể một người nào đang tiến lại gần ta trong bóng tối, mặc dù ta không
phân biệt được người đó là ai - sự hiện diện của nàng, của Yên Liên, không
phải ở dưới mộ, mà ngay ở trên mặt đất. Một cảm giác nhẹ nhõm và đột
ngột lan đi, từ trái tim tôi, toả khắp tứ chi. Tôi lập tức bỏ ngang công việc
đang làm vì bỗng nhiên tôi thấy mình được khuây khỏa, được an ủi không
lời nào tả xiết. Nàng đang ở bên tôi. Nàng hiện diện trong lúc tôi lấp mộ lại.
Nàng theo tôi trên đường trở về nhà.
Bà Diễn, bà có cười tôi thì cứ việc cười. Nhưng lúc bấy giờ tôi tin chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.