sưởi; hình như có bão nhưng trời lại không rét lắm. Chúng tôi đều quây
quần quanh lò sưởi; tôi ngồi ở một chỗ hơi xa đương bận đan còn bác Dọi
thì ngồi đọc Thánh Kinh ở gần bàn. Cô Liên hơi mệt, vì thế cô ngồi yên,
dựa đầu vào chân cha, còn Hy thì nằm dài ở dưới đất, đầu đặt lên đùi Liên.
Tôi nhớ cụ Yên trước khi thiu thiu ngủ còn vuốt ve làn tóc xinh đẹp của
con gái. Ông cụ ít khi có được cái thú thấy con gái mình ngoan. Cụ nói:
“Liên ơi, tại sao con không bất cứ lúc nào, cũng là một đứa bé ngoan?”
Liên ngửng đầu về phía bố rồi đáp:
“Ba ơi, tại sao ba không bất cứ lúc nào, cũng là một người bố ngoan?”
Nhưng khi Liên thấy cha giận, cô hôn bàn tay cha và nói sẽ hát một bài để
ru cha ngủ. Tôi bảo Liên đừng hát nữa và đừng động đậy người sợ đánh
thức cụ Yên dậy. Chúng tôi ngồi yên không nói như thế trong nửa giờ; sau
cùng bác Dọi đứng lên nói sẽ đánh thức ông chủ để ông chủ đọc kinh và đi
nghỉ. Bác Dọi đến gần gọi tên ông chủ và sờ vào vai. Thấy cụ Yên không
nhúc nhích bác Dọi cầm cây nến soi vào mặt. Tôi đoán có sự gì không hay
xẩy ra khi tôi thấy bác Dọi đặt cây đèn rồi mỗi tay dắt một đứa trẻ bảo
chúng rất khẽ: “Lên gác đừng có làm rầm cầu kinh lấy với nhau cũng được,
còn tôi, tôi có việc.”
Liên nói: “Tôi muốn hôn ba một cái” và giơ tay lên quàng lấy cổ bố trước
khi chúng tôi có thể ngăn cản. Cô bé khốn nạn hiểu ngay và kêu lên:
“Ba chết rồi. Hy, Hy, ba chết rồi!”
Và cả hai đứa trẻ cùng kêu khóc thảm thiết. Tôi cũng khóc ầm ỹ theo
chúng. Nhưng bác Dọi bảo có một người đã hiển thánh sống trên thiên
đường, việc gì mà chúng tôi phải kêu rống lên như thế. Bác ta bảo tôi đi ra
Diên-mễ-Tôn
tìm bác sĩ và mục sư. Tôi không hiểu hai người đó giúp
được gì, tuy nhiên tôi vẫn lặn lội nửa giờ đi đem ông đốc tờ về, còn ông
mục sư thì nội sáng ngày hôm sau sẽ đến... Để mặc bác Dọi giảng giải, tôi
chạy lên buồng hai đứa bé. Cửa buồng chúng hé mở, tôi thấy chúng chưa đi
ngủ, mặc dù lúc đó đã quá nửa đêm; nhưng chúng đã bình tĩnh, tôi không
cần an ủi. Hai đứa nhỏ tự an ủi lẫn nhau bằng những câu mà tôi không thể
nào nghĩ ra. Không có một mục sư nào có thể tả cảnh thiên đường đẹp hơn