Emily Bronte
Đỉnh Gió Hú
Dịch giả: Nhất Linh, Nguyễn Tường Thiết dịch
Chương 5
Cụ Yên ngày một kém sức. Khi cụ yếu quá, chỉ ngồi cạnh lò sưởi, cụ đâm
ra dễ cáu. Một tí gì cũng làm ông cụ giận dữ nhất là có ai bắt nạt Hy hoặc
sai bảo Hy một cách sỗ sàng. Chỉ mới nghĩ rằng người ta có thể nói một
câu bất nhã khó chịu với Hy, cụ cũng lo lắng tức bực. Hình như ông cụ tự
nhồi vào óc cái ý nghĩ rằng chỉ vì cụ yêu Hy, nên mọi người đều ghét và
muốn trêu chọc cụ. Nhưng việc này hại cho Hy vì những người tốt bụng
trong bọn chúng tôi đều không muốn làm trái ý cụ, thành thử chúng tôi phải
phờ phỉnh tính tư vị của cụ, và sự phờ phỉnh đó như nuôi cái tính kiêu ngạo
và hung hãn của Hy. Một vài lần, Hạnh để lộ vẻ khinh bỉ, cụ nhận thấy, cáu
lắm, vác gậy định đánh, nhưng tức run cả người lên khi thấy mình không
còn đủ sức để đánh nữa.
Sau vị mục sư của chúng tôi khuyên cụ Yên nên cho Hạnh đi học xa, cụ
đồng ý tuy chẳng vui gì, vì cụ bảo:
“Thằng Hạnh muốn đi đâu thì đi, nó chẳng được tích sự gì mà cũng chẳng
bao giờ làm nên công chuyện gì.”
Tôi thực tình mong mỏi là từ nay trong nhà sẽ yên ổn... Nhưng lại có hai
người: cô Liên và bác Dọi. Ông đã gặp bác ta, trên Đỉnh. Bác ta khéo
thuyết đạo, khéo nói những lời sùng tín, nên có ảnh hưởng đến cụ Yên, và
cụ Yên càng yếu, ảnh hưởng bác ta càng tăng. Bác ta ray rứt tàn nhẫn cụ
Yên để nhắc đến việc cứu vớt linh hồn cụ, và lưu tâm dậy con cái một cách
nghiêm nghị; bác khuyên cụ Yên nên coi Hạnh như một đứa trời đánh và
chẳng chiều nào là bác không tuôn ra một chuỗi dài các chuyện xẩy ra
không hay cho Hy và Liên; bác ta bao giờ cũng khéo đánh vào chỗ yếu của
ông cụ là đổ tội lên đầu Liên nhiều hơn.
Còn Liên, cô ấy có những thói riêng tôi chưa từng thấy ở đứa trẻ nào... Cô
quấy rầy chúng tôi mỗi ngày có hàng năm chục lần: từ lúc xuống đến lúc đi
ngủ, không có một phút nào mà chúng tôi không lo sợ xẩy ra một chuyện