ĐỊNH MỆNH - Trang 289

Ngọc nói:

- Chuyện ấy không can gì đến ông. Ông chỉ cần rút lui khỏi nơi đây là

mọi việc sẽ êm thấm. Thúy chỉ xin ông có chừng ấy.

- Nhưng giữa tôi và Tấn là chỗ bà con ruột thịt. Tôi phải nói cho Tấn

biết sự lầm lẫn của tôi... Bây giờ thì cô cho phép tôi gọi cô bằng cháu nhé?
Cô đừng giận tôi nữa. Thật là mưu sự tại nhơn, thành sự tại thiên. Thôi chú
về. Chào cô Ngọc.

Ông Châm ra về, đầu cúi xuống như kẻ đang ăn năn.

Thúy ôm chầm lấy Ngọc:

- Em thoát được một tai nạn rồi! Nhưng giờ đây em còn phải đối phó

với Tấn. Với ông Châm vậy mà còn dễ, chớ với Tấn em e rằng chị không
thuyết phục nổi đâu.

Ngọc nói:

- Thì cứ để chị gỡ lần lần.

Đêm hôm ấy, mãi đến mười hai giờ Tấn mới về. Thấy Thúy chong đèn

ngồi may đợi cửa, Tấn hỏi:

- Sao em không đi ngủ? Tại sao em biết hôm nay anh về mà đợi?

Thúy nói:

- Linh tính cho em biết hôm nay anh về. Trong ngày nay xảy ra nhiều

chuyện quá khiến em không sao ngủ được.

Tấn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

- Những chuyện gì đã xảy ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.