Cách đoàn người thưa thớt, cô rất dễ nhận ra bóng dáng cao lớn tuấn
tú quen thuộc đó đang đi giữa dòng người.
Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo PoLo cùng với quần vải kaki,
mang kính đen, hoàn toàn không giống với phong cách ăn mặc quần áo tây
trang nghiêm túc như thường ngày khi làm việc.
Giữa dòng người, bóng dáng cao lớn của anh cực kỳ bắt mắt có thể
sánh ngang với dáng người của người mẫu nam, vì vậy Hạ Tử Du đã dễ
dành nhìn thấy anh đầu tiên ở trong đoàn người.
"Ba...."
Liễu Nhiên mừng rỡ reo lên.
Nhân viên làm việc trong sân bay nói với Hạ Tử Du, "Thưa cô, cô có
thể đi vào được rồi."
Hạ Tử Du áy náy nói, "Ồ, xin lỗi, tôi muốn vào trễ vài phút...." Dứt
lời, Hạ Tử Du dắt Liễu Nhiên tránh sang một bên.
"Ba...."
Thấy khoảng cách Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng tới gần, Liễu
Nhiên đã giang sẵn hai tay đòi Đàm Dịch Khiêm bế.
Rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm cũng đi đến trước mặt hai người, trước
tiên là bế Liễu Nhiên qua, sau đó hôn nhẹ lên gương mặt non nớt của Liễu
Nhiên một cái.
Hạ Tử Du đứng ở bên cạnh nên có chút thời gian ngước mắt nhìn Đàm
Dịch Khiêm, nhưng nhận ra dường như anh không hề chú ý tới mình thì cô
ngay tức khắc rất tự nhiên chuyển ánh mắt sang hướng khác.
"Ba, ba muốn đi với mẹ và con đến nhà bà ngoại sao?"