"Không cần!" Cô cự tuyệt thẳng thắn.
Đôi mắt đen hẹp dài của anh híp lại thành một đường, môi mỏng mấp
máy, "Chẳng lẽ em quyết định không vào Đàm thị sao?"
Cô nghiến răng nói, "Tôi nghĩ rằng không thể trở thành cấp dưới của
loại người như anh!!"
Giọng của anh bỗng trở nên lạnh hẳn, "Em có thể đi, nhưng mà, nếu
như em muốn đuổi theo Kim Trạch Húc giải thích với anh ta, tôi khuyên
em đừng nên làm chuyện không cần thiết đó!"
Cô tức giận nói, "Tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!!"
Dứt lời, cô dùng hết tất cả hơi sức hất anh ra, rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi
sự kiềm chế của anh.
Anh không có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt,
lạnh giọng nói, "Hạ Tử Du, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho em hiểu, tôi không cho
phép em có bất kỳ liên hệ nào với Kim Trạch Húc. Nếu không, em làm tôi
không vui thì tôi cũng không để cho Kim Trạch Húc dễ chịu đâu!!"
Cô không hiểu anh muốn nói gì, tức giận thốt lên, "Đồ điên!"
Khi cô xoay người muốn bỏ đi, hai tay anh đột nhiên vòng lấy ôm chặt
cô từ đằng sau.
Ngay lập tức, mùi hương nam tính dễ chịu của anh bắt đầu quanh quẩn
xung quanh cô, cằm anh gác trên vai cô, hai tay anh vòng từ đằng sau siết
cô thật chặt.
"Anh buông tôi ra!" Hạ Tử Du vội vàng dùng hai khuỷu tay để chống
chọi lại với anh, thế nhưng cơ thể vẫn bị anh giữ chăt trong lồng ngực.