ĐỊNH MỆNH ANH VÀ EM - Trang 989

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc

của Đàm Dịch Khiêm, cả người đều bị anh ôm chặt khiến cô hơi ngẩn
người.

Đây không lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy,

nhưng mỗi lần như thế cô đều bị hàng lông mi quá dài và dày của anh làm
cho hoảng hồn.

Lúc ngủ say dường như anh hoàn toàn không còn vẻ mặt lạnh lùng cao

ngạo thường ngày, thế nhưng hai hàng lông mày mơ hồ nhíu lại, như thể
trong giấc mộng có gì đó khó khăn.

Cô muốn đứng lên nhưng lại phát hiện cánh tay cô lúc này như thể

đang quyến luyến ôm lấy anh, cô vừa vừa định thu tay lại, nhưng ngay sau
đó đã bị tay của anh giữ lấy.

Cô lo sợ không yên.

Anh mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn sâu vào mắt cô, "Cứ dựa vào cạnh

giường ngủ như vậy, không sợ cảm lạnh sao?" Anh đã tỉnh lại vào lúc cô
khẽ nhúc nhích trong ngực rồi.

“Sao anh lại ở đây?” Cô nhớ đây là phòng của cô mà.

Anh nhếch môi cười, "Anh cho em thuê căn phòng này, sao lại không

thể có chìa khóa ở đây.”

Cô bị anh nhìn chằm chằm đâm ra sợ hãi, ngay sau đó đưa mắt nhìn

sang nơi khác.

Anh không cho phép cô trốn tránh, xoay khuôn mặt cô lại, muốn cô

nhìn thẳng vào mắt anh, nói dịu dàng, "Nói cho anh biết, cả buổi sáng nay
em đã suy nghĩ những gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.