ĐỊNH MỆNH ANH YÊU EM - Trang 41

ngoài chỗ anh đang đứng dưới chân chẳng còn lại một chỗ nào trống, anh
không biết nói gì lúc này cả mà chỉ muốn ngửa mặt lên than trời.

Anh, Kỷ Tồn Hy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Ma Pháp

Linh thế mà lại phải qua đêm ở một nơi tối tăm, bẩn thỉu, ẩm thấp này,
ngay cả một chiếc giường có chăn ấm cũng không.

Đây… điều này thật hết sức vô lý. Từ sau khi anh mua công xưởng

trên đảo Khương Mẫu này thì dường như đời anh đã bước lên vũ đài diễn
một vở kịch vô lý, trên vũ đài đó diễn từng màn kịch hoang đường, còn vai
chính như anh chỉ biết đứng ngây người trên vũ đài, lắp ba lắp bắp.

Nực cười, thật nực cười! Tồn Hy chán nản nghĩ ngợi, anh mệt mỏi dựa

vào một hàng thùng giấy, quần áo chưa khô, lại không được tắm rửa nên
anh cảm thấy rất lạnh, chẳng còn cách nào khác anh khoanh tay ôm lấy
thân mình hy vọng ấm hơn một chút.

Anh nhớ tới chiếc giường có chiếc chăn dâu tây ấm áp.

Trên mặt chiếc chăn là hình những quả dâu tây dễ thương, là món quà

mà mẹ anh tặng cho anh, chiếc chăn đã làm bạn với anh từ khi còn thơ ấu,
ngay cả lần anh bị bắt trói cũng chính vì nhớ thương chiếc chăn dâu tây đó
nên mới có dũng cảm không khóc, nhẫn nhục đợi cha mẹ và bà nội đến
cứu. Bố mẹ đi du lịch xa anh cũng ôm chiếc chăn dâu tây ngoan ngoãn ngồi
đợi cha mẹ trở về, cho đến khi bà nội nói hai người đã lên thiên đường, mãi
mãi không bao giờ trở về.

Đến bây giờ, anh vẫn phải ôm chiếc chăn đó thì mới cóthể ngủ ngon

được.

Nghĩ đến đó Tồn Hy đột nhiên cười chính bản thân mình, chuyện xấu

hổ này anh cũng chẳng dám kể cho ai cả, kể cả Anna cũng không biết, nếu
như để cô ấy biết chắc chắn sẽ cười anh mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.