ĐỊNH MỆNH ANH YÊU EM - Trang 43

không đeo? Nhìn cô bây giờ xem, trang điểm, ăn mặc kiểu gì mà không
khác gì nhà quê thế!”

“Tôi nhà quê?” Hân Di giật mình, nhìn anh một lượt rồi nói: “Thế

nhưng anh bây giờ… cũng có đẹp đẽ gì đâu.”

Tồn Hy nghe thấy vậy, miệng đầy bánh vẫn chưa nuốt trôi chút nữa thì

bị nghẹn: “Shit!” Anh chửi thề. Cô mắng anh thế cũng không sai, điệu bộ
đen đủi, đáng thương của anh bây giờ cũng khác gì cô đâu: “Rốt cuộc sao
tôi lại rơi vào cái chốn này chứ?”

“Tất cả đều là do tôi đi nhầm phòng trên tàu, xin….”

Lại thế rồi, cô lại xin lỗi: “Câm miệng lại cho tôi.” Anh bực mình hét

lên: “Tôi đã nói rồi, cô không được cứ mở miệng ra là nói xin lỗi tôi.”

“Ờ, xin…” Hân Di lại quen miệng định nói xin lỗi thế nhưng phát hiện

kịp thời nên ngay lập tức ngậm miệng lại.

Nhìn cái bộ dạng khốn khổ, khúm núm như làm sai việc của cô anh

thấy buồn cười: “Cô gái như cô nhược điểm lớn nhất chính là thiếu tự tin.
Bình thường cô hay làm gì?”

“Tôi…” Hân Di nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đọc tiểu thuyết tình cảm,

đna móc, xem buôn bán trên mạng…”

“Đủ rồi, đủ rồi, nghe chẳng khác gì mấy cô gái quanh năm trong nhà

không ra ngoài! Cô không thể làm việc gì có ý nghĩa hơn một chút à?”

“Tôi…” Hân Di đỏ mặt nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích học môn mỹ thuật.”

Cô chỉ lên chiếc giá trên tường, ở đó bày rất nhiều tác phẩm gốm sứ đủ
màu sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.