ĐỊNH MỆNH ANH YÊU EM - Trang 44

“Những thứ này là của cô?” Tồn Hy thuận tay cầm luôn một cái lên

xem đi xem lại: “Trông cũng được đấy chứ, bà nội tôi rất thích đồ gốm sứ,
nếu mà cô có cơ hội gặp bà tôi thì nhất định hai người nói chuyện sẽ vui vẻ
lắm!”

“Thế à?” Bà của anh ấy có giống như những người già khác không?

Cô vừa lóe lên chút hy vọng gặp mặt thì ngay lập tức lại rơi vào cảm giác
lạc lõng. Cho dù bà anh ấy là người thế nào thì cô cũng đâu có cơ hội gặp
mặt cơ chứ.

“Đây là cái gì?” Tồn Hy cầm một chiếc hộp nhỏ hình vuông lene xem

rồi thổi phù một lớp bụi phủ dày trên đó.

“Đây là…” Tim Hân Di đập thình thịch, cô nhảy dựng lên cướp lại

chiếc hộp: “Anh không được xem cái này.”

Phản ứng mạnh mẽ của cô càng làm anh tò mò, anh hỏi dồn dập: “Rốt

cuộc là cái gì?”

“Là… hộp ước nguyện”

“Hộp ước nguyện?” Tồn Hy nhíu mày rồi nhân lúc Hân Di không chú

ý anh đã nhanh tay cướp lại chiếc hộp, anh mở ra xem, trong đó là một hộp
đầy những mảnh giấy nhỏ với những nét bút chì viết nghiêng ngả, xiêu vẹo:
“Thầy giáo không gọi đến tên mình. Có người đón sinh nhật với mình. Có
người nhớ sinh nhật của mình…” Anh cầm từng mảnh từng mảnh và đọc to
lên: “Khi chơi trốn tìm mọi người tìm ra mình để mình về nhà, đừng quên
tìm mình nhé…” Anh ngừng lại rồi nhìn đôi má ửng hồng của cô.

Cô luôn bị mọi người lãng quên sao? Ngay cả chơi trốn tìm với bạn cô

cũng bị bạn bè bỏ quên ở một góc nào đó sao?

Tồn Hy nhíu mày, không hiểu cảm giác chua xót ở đâu trong người

anh đã dâng lên sống mũi, cay cay, anh đọc mẫu giấy cuối cùng: “Gặp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.