ĐỊNH MỆNH CHIẾN TRANH - MỸ VÀ TRUNG QUỐC CÓ THỂ THOÁT BẪY THUCYDIDES? - Trang 282

Thích ứng không phải là một lựa chọn từ ngữ tồi. Các đối thủ thường hay

đánh đồng thích ứng với nhân nhượng. Tuy nhiên hai khái niệm này không
tương đồng với nhau về mặt chiến lược. Thích ứng là một nỗ lực nghiêm túc
nhằm thích nghi với cán cân quyền lực mới bằng cách điều chỉnh quan hệ
với một đối thủ nguy hiểm - trên thực tế, cố gắng tận dụng hiệu quả những
xu thế bất lợi mà không cần dùng tới các biện pháp quân sự. Thích ứng có
hai dạng: chỉ được đáp ứng khi cần thiết và qua đàm phán giữa các bên.

Chính sách của Anh đối với Mỹ vào cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX -

sau khi chính phủ kết luận rằng Anh phải tránh chiến tranh bằng mọi cách -
là một ví dụ rõ ràng nhất về chiến lược “đáp ứng khi cần thiết”. Qua đó
chúng ta thấy cách để chiến lược này có thể được tiến hành một cách đầy
hiệu quả, với ý thức ưu tiên rõ ràng, giúp cường quốc đang trỗi dậy chấp
nhận những lợi ích trùng lặp. Như chúng ta đã chứng kiến trong Chương 9,
“lựa chọn nhẫn nhịn” của Anh đối với Mỹ là phương tiện chính để tránh
chiến tranh. Ví dụ, trong tranh chấp lãnh thổ tại Venezuela, Anh cuối cùng
cũng đồng ý với yêu cầu của Mỹ rằng Anh phải chấp nhận những phán
quyết dựa theo Học thuyết Monroe. Tương tự, Anh đã miễn trừ Mỹ khỏi
Tiêu chuẩn Song Cường, trong đó cho rằng Anh phải duy trì một lực lượng
hải quân có sức mạnh bằng hai đối thủ lớn nhất cộng lại.

Hiệp ước Yalta, trong đó Roosevelt, Churchill và Stalin vạch ra biên giới

của châu Âu hậu chiến, minh họa cho những khả năng (và cả cạm bẫy) của
một chiến lược “thích ứng qua đàm phán”. Tại Hội nghị Yalta năm 1945,
Mỹ, Anh và Liên Xô về căn bản chấp nhận hiện trạng quân sự trên thực tế.
Vì đã đoán trước chỉ trích của công chúng sẽ xuất hiện nhắm vào việc nhân
nhượng Liên Xô quá nhiều, Churchill và Roosevelt đã thuyết phục Stalin
chấp nhận Tuyên ngôn Giải phóng châu Âu - một bản tuyên bố yêu cầu các
cường quốc cam kết cho phép bầu cử tự do và quản trị dân chủ ở các quốc
gia Đông Âu - đổi lại là sự công nhận các đường biên giới của Nga được
hình thành trong năm 1941 và chính phủ Lublin ở Ba Lan do Moscow hậu
thuẫn. Thế nhưng khi một nhà độc tài chưa bao giờ cho phép bầu cử tự do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.