quốc gia,” ông nói với tôi, “đặc biệt với các mục tiêu như đánh giá tiềm lực
quân sự, với vai trò của phép tính xấp xỉ đầu tiên, công cụ tốt nhất chính là
PPP. Công cụ này sẽ đánh giá có bao nhiêu máy bay, tên lửa, tàu chiến, thủy
thủ, phi công, máy bay không người lái, căn cứ quân sự và các nguồn lực
quân sự khác mà một quốc gia có thể mua, và giá trị mà quốc gia này sẽ phải
chi trả dựa trên đồng tiền của chính quốc gia ấy”
. The Military Balance, ấn
bản thường niên có sức ảnh hưởng của Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc
tế, cũng đồng ý với nhận định trên, cho rằng “quan điểm ủng hộ sử dụng
PPP thể hiện rõ nét nhất trong trường hợp của Trung Quốc và Nga”.
Khi tôi viết những dòng này, câu chuyện được báo chí phương Tây ưa
thích là nền kinh tế của Trung Quốc sẽ “chậm lại”. Khi tìm kiếm các báo cáo
có liên quan đến kinh tế Trung Quốc từ 2013 tới 2016 thì đó chính là cụm từ
được sử dụng thường xuyên nhất để mô tả những gì đang xảy ra
. Tuy
nhiên, ít ai quan tâm rằng: Chậm lại so với ai? Trong cùng khoảng thời gian
đó, tính từ mà báo chí Mỹ ưa thích khi mô tả nền kinh tế Mỹ là “đang hồi
phục”. Nhưng khi so sánh sự “chậm lại” của Trung Quốc với quá trình
“đang hồi phục” của Mỹ, liệu tốc độ tăng trưởng của Trung Quốc đã chậm
lại bằng với tốc độ tăng trưởng của Mỹ chưa? Hay là cao hơn một chút? Hay
cao hơn rất nhiều?