ĐỊNH TƯỜNG - XƯA VÀ NAY - Trang 189

Ngày kia, một nông dân tên Năm Hơn có việc phải vào sâu chốn hiểm.

Bỗng trông thấy một người cao lớn vạm vỡ đang phóng mình đuổi theo một
con rắn to lớn hãi hùng. Năm Hơn sửng sốt đứng nhìn mà run sợ.

Đôi bên người và thú quần nhau giờ lâu, rắn dữ lần lần kém thế bị

người bắt được, chân đè chặt khúc đuôi tay nắm cổ rắn, tay mổ bụng moi
lấy gan rắn mà ăn tươi nuốt sống ngay lúc ấy. Đoạn dùng khúc cây to mà
đập đầu rắn cho tới chết mới buông.

Năm Hơn vừa kinh ngạc vừa cảm phục, chạy đến chào hỏi người ấy, tỏ

vẻ thán phục :

– Ông thật là phi thường mới trừ nổi rắn dữ. Dám mong Ông cho biết

quý danh.

Người ấy cười nói :

– Ta là Lê huy Nhạc. Lâu nay ta tìm bắt con rắn này, mỗi ngày đều đã

tẩm thuốc rắn khắp thân thể, nên mới không bị trúng độc của nó. Hơi thở
của nó cũng đủ giết được người. Ta chuyên nghề bắt rắn cả đời, cũng phải
ghê loại mãng xà vương đó.

Năm Hơn khẩn cầu theo học. Lê-huy-Nhạc cảm động lòng thành, bằng

lòng thâu nhận, dạy bảo cho.

Được một năm, Năm Hơn bắt rắn cũng nổi danh. Xa gần đều khen

ngợi. Có điều không ai được gặp Ông thánh rắn Lê-huy-Nhạc, chỉ Năm
Hơn thì lâu lâu mới thấy Ông đến thăm chừng.

Bỗng có một con rắn lớn xuất hiện, mình nửa đen nửa trắng, da dẻ xù

xì trông dễ sợ. Hễ ai trúng độc của nó thì chết không phương cứu chữa. Dân
quanh vùng sợ hãi, treo giải thưởng 30 nén bạc cho ai trừ được độc xà.

Năm Hơn được mời thỉnh đi trừ hại. Không chút nao núng, chẳng mấy

ngày Năm Hơn tìm thấy rắn, lập cách giết đi. Xem kỹ xác rắn, thấy mình
mẩy nó cứ mỗi khoang đen phân cách nhau thì có một vòng nhỏ. Năm Hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.