ĐỊNH TƯỜNG - XƯA VÀ NAY - Trang 201

– Thì mời ông anh dùng thử một cái rồi sẽ biết.

– Thử thì thử, đâu cô cho một cái xem.

Tiền trao cháo múc ; ông xã R. vừa nhận chiếc bánh ú mở ra ăn, ông

vội kêu trời như bọng.

– Bánh ú gì mà thiêu nhớt. Cô bán vàm vừa xô xuồng xa ghe, ông vội

vã dùng chèo móc xuồng cô lại.

– Nè cô Ba ! Bánh gì mà thiêu nhớt mà cô gọi là bánh ú o.

– Thì bánh hơi thiu, em mới o lại bán, vì vậy mới gọi là bánh ú o chớ.

Ông xã R. không còn biết trả lời sao. Mặc dù bị gạt nhưng đối diện với

một cô bán vàm duyên dáng có một nụ cười khoe hàm răng trắng điểm 1
chiếc răng vàng. Ông xã R. chẳng những không giận mà còn thấy thích thú
cho mình được cô bán vàm qua mặt.

Lời qua tiếng lại, ông xã R. và cô gái bán vàm lại dễ thông cảm với

nhau. Lạ gì :

Trai tứ chiếng gái giang hồ
Gặp nhau ta nổi cơ đồ cũng nên.

Những đêm trăng kế tiếp cô gái bán vàm đã bỏ nghề bán bánh ú o để

theo ông xã R. học nghề nuôi vịt tàu là một người nhiều kinh nghiệm. Cô
gái vàm cống không chịu sống tạm bợ mà bắt buộc ông xã R. phải làm sáng
tỏ vấn đề hôn nhân nghĩa là phải được sự chấp thuận của bà lớn.

Khi trở về Bàn Long ông xã R. cố dùng ba tấc lưỡi của Tô-Tần để

thuyết phục bà xã lớn.

Nào là : Đời tôi nghiệp dĩ phải sống kiếp sông hồ nhiều lúc nơi đất

khách quê người cảm thấy cô đơn buồn chán quá. Mình thì có bổn phận
phải ở quê nhà lo việc vườn tược, làm sao theo chân tôi mãi mãi được.
Duyên số đã khiến tôi gặp gỡ Dì Ba nó quyết hy sinh cuộc đời, sống lo lắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.