DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 131

CHƯƠNG 25

A

be vừa lảo đảo ra ngoài, Dick và Rosemary ôm chầm lấy nhau. Một

lớp bụi Paris phủ lên cả hai trong lúc họ hít lấy hít để lẫn nhau: chú lính cao
su trên cây bút máy của Dick, mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ và bờ vai
Rosemary. Dick cố giữ tình trạng này thêm nửa phút nữa, Rosemary là
người trở lại với thực tại trước tiên.

– Em phải đi thôi, anh yêu, - nàng nói.
Họ nháy nhau qua khoảng không gian nới rộng, Rosemary sớm học được

cách thoát hiểm, khiến không đạo diễn nào có thể lợi dụng được.

Nàng mở cửa phòng mình và đến thẳng cái bàn vì bất chợt nhớ ra chiếc

đồng hồ đeo tay bỏ quên. Nó vẫn ở đó, vừa lồng vào cổ tay, nàng vừa liếc
xuống bức thư gửi mẹ hàng ngày, thầm viết nốt câu cuối cùng trong trí. Rồi,
khá từ từ, nàng nhận ra mà không cần quay lại là không chỉ có mình nàng
trong phòng.

Trong một căn phòng có người ở, thường phản chiếu những đồ vật chỉ

được chú ý một nửa: đồ gỗ đánh véc-ni, đồ đồng, đồ bạc và ngà voi đánh
bóng ít hay nhiều, ngoài ra còn hàng ngàn thứ chuyển tải ánh sáng và bóng
tối tinh tế đến mức người ta không nghĩ tới, nóc khung tranh, các cạnh của
bút chì hoặc gạt tàn, hoặc các đồ trang trí bằng pha lê hay sứ, toàn thể sự
khúc xạ này tạo nên những thứ huyền ảo trong tầm nhìn, chẳng khác gì các
mảnh liên tưởng trong tiềm thức khiến chúng ta như bám lấy, như người thợ
lắp kính ghép các mảnh hình dạng khác thường trong một khoảng thời gian
nào đó - sau đấy Rosemary có thể dựa vào thực tế này để miêu tả nàng nhận
thức có người trong phòng, trước khi xác định. Nhưng khi hiểu ra, nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.