DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 204

CHƯƠNG 12

C

hàng tìm thấy Nicole trong vườn, đôi tay khoanh lại trên vai. Nàng

nhìn thẳng vào chàng bằng cặp mắt xám thẳng thắn, với vẻ băn khoăn, tìm
kiếm của một đứa trẻ.

– Anh vừa đi Cannes, - chàng nói. - Anh đụng phải bà Speers. Ngày mai

bà ấy đi. Bà ấy muốn đến chào tạm biệt em, nhưng anh gạt đi.

– Em rất tiếc. Em muốn gặp bà ấy. Em mến bà ta.
– Em có biết anh còn nhìn thấy ai không? Bartholomew Tailor.
– Không thể nào.
– Anh không thể quên mặt ông ta, một con chồn già từng trải. Ông ta

đang kiểm tra mảnh đất để làm hộp đêm Ciro, sang năm người ta sẽ làm đến
đây. Anh ngờ có khi bà Abrams muốn định cư xa.

– Còn Baby oán hận hè đầu tiên chúng ta tới đây.
– Thực ra họ chẳng quan tâm ở đâu, vì thế anh không hiểu vì sao họ

không ở lại và ổn định ở Deauville.

– Chúng ta không thể bịa ra tin đồn về dịch tả hay đại loại thế sao?
– Anh bảo Bartholomew rằng ở đây có một số người chết như những con

ruồi, rằng cuộc đời của một viên kẹo cũng ngắn ngủi như cuộc đời của khẩu
súng máy trong chiến tranh mà thôi.

– Không thể nào.
– Đúng, anh không thể, - chàng thú nhận. - Ông ta rất vui vẻ. Thật là một

cảnh tượng đẹp khi ông ta và anh bắt tay nhau trên đại lộ. Cuộc gặp của
Sigmund Freud với Ward McAllister

[127]

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.