DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 59

Rosemary không thích cảnh mình đứng nhìn và ngần ngại, nhưng bà

Speers vẫn còn nửa thức nửa ngủ, và nhớ tới những cú gọi ban đêm đến với
người chết và tai họa, khi bà là vợ của bác sĩ.

– Mẹ muốn con đến nơi đó và chủ động làm những việc không có mẹ,

con đã làm nhiều việc khó khăn hơn cho những quảng cáo nguy hiểm của
Rainy kia mà.

Rosemary vẫn không thấy vì sao nên đi, nhưng nàng nghe theo giọng nói

dứt khoát, dễ nghe đã bảo nàng tới lối vào sân khấu của rạp Odeon ở Paris,
khi nàng mới mười hai tuổi và đón nàng lúc ra.

Nàng ngỡ mình được giải thoát khi nghe tiếng bước chân và nhìn thấy

Abe cùng McKisco lái xe đi, nhưng lát sau, chiếc ôtô của khách sạn tới góc
phố. Kêu ré mãn nguyện, Campion kéo nàng lên ngồi cạnh.

– Tôi thuê xe vì có khi họ không để chúng ta tới. Cô thấy chưa, tôi mang

theo cả máy quay phim đây.

Rosemary bật cười. Anh ta quá đáng đến mức không còn là khó chịu nữa,

mà là mất cả tính người.

– Tôi không biết vì sao chị McKisco không ưa anh chị Diver? - Nàng hỏi.

- Họ đối với chị ta rất tốt mà.

– Chao ôi, không phải thế đâu. Đấy là việc cô ấy nhìn thấy. Chúng tôi

chẳng bao giờ biết chính xác là việc gì vì Barban.

– Nó cũng không làm anh buồn đến thế.
– Ô không, - anh ta ngắc ngứ, - còn xảy ra một việc nữa khi chúng tôi về

đến khách sạn. Nhưng tôi không quan tâm, tôi hoàn toàn không chịu trách
nhiệm về việc đó.

Họ theo chiếc xe kia rẽ về hướng Đông, chạy dọc ven biển qua Juan les

Pins

[15]

, nơi mọc lên bộ khung một sòng bạc mới. Mới hơn bốn giờ sáng,

dưới bầu trời xám xanh, những thuyền đánh cá đầu tiên kẽo kẹt ra khơi, vào
biển cả màu xanh xám. Rồi họ rời đường cái và vào phía sau một vùng thôn
dã.

– Đây là sân gôn, - Campion reo lên. - Tôi chắc đây là nơi hành sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.