DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 185

– Có lẽ cô ấy chỉ muốn ở một mình, người đang sống lẻ loi thường thích

ở một mình. - Thấy tiểu thư Warren không lắng nghe, chàng ngừng lời. - Tôi
sẽ tìm quanh xem sao.

Trong thoáng chốc, các cửa ra vào đã đóng lại vì sương mù, giống như

mùa xuân đến là kéo rèm lên. Mọi sinh hoạt kéo đến gần khách sạn. Dick đi
qua một số cửa sổ tầng hầm, nơi những người phụ giúp ngồi trên các giường
tầng chơi bài và uống vang Tây Ban Nha. Lúc chàng đến gần lối đi dạo,
những vì sao bắt đầu xuyên qua các đỉnh núi cao ngất trên dãy Alps. Trên lối
đi hình móng ngựa nhìn xuống hồ, Nicole như một hình dáng bất động giữa
hai cột đèn, và chàng lặng lẽ bước qua lớp cỏ, đến gần. Nàng quay nhìn
chàng, vẻ mặt như muốn nói: “Của anh đây”, và trong phút chốc, chàng lấy
làm tiếc là đã tới.

– Chị cô đang lo đấy.
– Ồ! - Nàng đã quen là người được ngắm nhìn. Nàng cố giải thích. -

Thỉnh thoảng em hơi... hơi không ổn. Em đã sống yên tĩnh là thế. Tối nay
nhiều âm nhạc quá. Nó khiến em muốn khóc.

– Tôi hiểu.
– Hôm nay là một ngày kích động khủng khiếp.
– Tôi biết.
– Em không muốn làm việc gì khó gần, em đã gây cho mọi người đủ thứ

phiền toái rồi. Nhưng tối nay em muốn bỏ đi.

Một ý nghĩ chợt đến với Dick như có thể xảy ra với người đang hấp hối

rằng, chàng đã quên bẵng kể cho nàng chàng sẽ đi đâu, rằng Nicole sẽ được
Dohmler và những thế hệ sau ông ta "huấn luyện lại”, chàng cũng chợt nghĩ
ra rằng nàng sẽ cần được bảo ban nhiều. Nhưng với sự khôn ngoan có sẵn
trong người, chàng chỉ tiết lộ sự đánh giá bề ngoài của tình trạng và nói:

– Cô là người tốt bụng, cô cứ giữ nguyên những đánh giá riêng về bản

thân mình nhé.

– Anh có thích em không?
– Tất nhiên là có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.