DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 189

... Sáng hôm sau, chàng trèo lên ngọn núi Rochers de Naye cao hai ngàn

mét, thích thú vì ngày hôm trước, người lái xe cáp của chàng cũng dùng
ngày nghỉ để trèo lên đây.

Sau đó, Dick xuống Montreux để bơi, rồi trở lại khách sạn đúng giờ ăn

trưa. Có hai bức thư ngắn đợi chàng.

Em không xấu hổ vì chuyện đêm qua, đó là việc đáng yêu nhất xảy ra với

em, và dẫu có không bao giờ gặp lại anh, em vẫn vui vì nó đã xảy ra, đại úy
của em ạ.

Thế là đủ nguôi giận, bóng ma nặng nề của Dohmler đã tan biến khi Dick

mở bức thư thứ hai:

Bác sĩ Diver thân mến,
Tôi gọi điện nhưng anh đã ra ngoài rồi. Tôi không biết có thể xin anh ban

cho một ân huệ lớn lao không? Nhiều sự kiện không lường trước gọi tôi về
Paris, và tôi chỉ có thể tiết kiệm thời gian bằng đường qua Lausanne. Anh
có thể đưa Nicole tới Zurich cùng anh được không, vì anh sẽ trở về vào hôm
thứ Hai, và đưa nó lại viện điều dưỡng? Như thế này có là đòi hỏi quá nhiều
không?

Chân thành cảm ơn anh.
^iBETH EVAN WARREN
Dick cáu tiết, tiểu thư Warren đã biết chàng mang xe đạp theo, vậy mà

trong thư không có lời nào để chàng có thể từ chối. Tống chúng ta đi cùng
nhau! Sự gần gũi ngọt ngào và tiền bạc của nhà Warren!

Chàng đã lầm. Baby Warren không hề có mục đích ấy. Cô ta nhìn Dick

bằng con mắt kẻ cả, thạo đời. Cô ta đánh giá Dick bằng thước đo lệch lạc
của một người thân Anh và thấy những khiếm khuyết của chàng, bất chấp
thực tế là thấy chàng cũng ngon lành. Nhưng với Baby, Dick là người quá
“trí tuệ” và xếp chàng vào đám nghèo khổ nhưng hợm hĩnh mà cô ta từng
biết ở London, đặt mình quá cao so với thực tế. Baby không thể thấy làm
sao chàng có thể coi cô ta là một người quý tộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.