DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 330

của mình. Trong thâm tâm, cho dù không cần, nàng vẫn bên Dick mãi mãi
như chàng tối qua, nàng ắt phải là một thứ thêm vào, không chỉ là hình ảnh
trong trí chàng, bị buộc vào những cuộc diễu hành vô tận quanh tấm huy
chương.

Nicole chọn chỗ này trên tường để ngồi, vì vách đá che nghiêng bãi cỏ có

khu vườn rau. Qua đám cành cây, nàng trông thấy hai người đàn ông vác cào
và xẻng, nói chuyện giọng Nice và Provence. Bị thu hút vì những từ ngữ và
cử chỉ của họ, nàng nắm được ý nghĩa chung của câu chuyện:

– Tôi đã đặt cô ấy sau rặng nho đằng kia.
– Bà ta chẳng quan tâm, cả ông ta cũng vậy. Thằng cha ấy là loại được

miễn trừ. Tôi đã đặt cô ta xuống chỗ này...

– Anh có cào đấy chứ?
– Anh tự làm đi, đồ nhà quê.
– Ờ, tôi chẳng cần biết anh để cô ta xuống chỗ nào. Cho đến đêm ấy, tôi

chưa bao giờ cảm thấy bộ ngực đàn bà áp vào ngực tôi, kể từ khi tôi lấy vợ
từ mười hai năm trước. Bây giờ anh bảo tôi...

– Nhưng hãy nghe về thằng ấy...
Nicole quan sát họ qua các cành cây, hình như họ đang nói về việc gì đó,

một thứ tốt cho người này, nhưng lại xấu với người kia. Lại thế giới của đàn
ông mà nàng nghe lỏm được, về đến nhà nàng lại trở nên hồ nghi.

Dick và Tommy đang ở trên hiên. Nàng đi qua họ vào trong nhà, rồi mang

ra quyển vở nháp và bắt đầu vẽ đầu Tommy.

– Chẳng bao giờ để yên tay chân, đúng là đàn bà, - Dick nói nhẹ nhàng.

Sao chàng có thể nói năng tầm thường đến thế trong khi máu vẫn rút khỏi
má chàng, đến mức bộ râu màu vàng nâu càng làm nổi bật màu đỏ của đôi
mắt? Nàng quay sang nói với Tommy:

– Tôi luôn phải làm việc gì đó. Tôi có một con khỉ Polynesia không đuôi

và chơi với nó hàng nhiều giờ liền, cho đến khi người ta bắt đầu làm những
trò lố bịch thô thiển, tối tăm nhất...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.