DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 372

Phu nhân Caroline Sibly-Biers đang xuống các bậc với vẻ thanh thản rất

kịch.

Dick cảm thấy dễ chịu, chàng đã đi trước trong ngày, tới nơi một người

đàn ông nên có mặt ở cuối bữa tiệc ngon, chàng đã thể hiện sự quan tâm tế
nhị, thận trọng và dè dặt với Mary. Cái nhìn của chàng trong thoáng chốc
trong trẻo như của trẻ thơ, đòi cô ta thông cảm và chàng cảm thấy cần phải
thuyết phục Mary rằng chàng là người đàn ông cuối cùng trên đời và cô ta là
người đàn bà cuối cùng.

... Lúc đó chàng không ngắm hai người kia nữa, một người đàn ông và

một người đàn bà, da đen và da trắng, như kim loại nổi bật trên nền trời...

– Trước kia cô có thời thích tôi phải không? - Chàng hỏi.
– Tôi đã thích anh... đã yêu anh. Ai cũng yêu anh. Anh có thể có bất cứ

người nào anh muốn, chỉ cần hỏi...

– Giữa tôi và cô luôn có một cái gì đó.
Cô ta háo hức cắn câu.
– Thật thế ư, Dick?
– Luôn luôn... tôi biết những nỗi phiền muộn của cô và cô đã dũng cảm

chống chọi ra sao. - Nhưng tiếng cười cũ bắt đầu trong thâm tâm và chàng
biết mình không thể chịu thêm được nữa.

– Tôi luôn nghĩ về anh rất nhiều, - Mary nồng nhiệt nói. - Hơn cả nghĩ về

mình hoặc về bất cứ người quen nào. Có lẽ chính vì thế tôi sợ anh khi chúng
ta không hòa thuận với nhau lắm.

Cái liếc của chàng rơi nhẹ và âu yếm lên người Mary, ám chỉ một xúc

cảm bên dưới. Những cái liếc của họ chợt gặp nhau, xoắn lấy nhau, ghì xiết
lấy nhau. Rồi khi tiếng cười trong lòng chàng trở nên to đến mức hình như
Mary có thể nghe thấy, Dick dừng lại và họ quay lưng về phía mặt trời
Riviera.

– Tôi phải đi, - chàng nói. Lúc đứng dậy, chàng hơi lảo đảo, chàng cảm

thấy không được khỏe, máu chảy chậm. Chàng giơ bàn tay phải lên và từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.