DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 370

các bậc đá. Trong khách sạn, các đối tượng sắp tới của anh ta ngủ muộn
trong các phòng tối nhờ thuốc ngủ mới uống lúc sắp rạng đông.

Khi Nicole bắt đầu ra bãi biển, nàng nhìn thấy Dick không mặc đồ bơi,

ngồi trên một tảng đá bên trên. Nàng lùi lại trong bóng chiếc rạp thay đồ của
mình. Một phút sau, Baby đến gặp nàng và nói:

– Dick vẫn ở kia kìa.
– Em đã trông thấy anh ấy.
– Chị tưởng cậu ta sẽ ra đi một cách tế nhị.
– Đây là nơi của anh ấy, ở mức độ nào đó, anh ấy đã phát hiện ra nó. Ông

lão Gausse luôn nói ông ta nợ Dick mọi thứ.

Baby hình tĩnh nhìn em gái:
– Chúng ta nên để cho cậu ấy du ngoạn bằng xe đạp, - cô ta nhận xét. -

Khi người ta được đưa lên quá tầm, họ sẽ mất tỉnh táo, dù có sức quyến rũ
đến mấy đi nữa, họ cũng bày đặt ra chuyện lừa gạt.

– Dick là một người chồng tốt của em trong sáu năm trời, - Nicole nói. -

Suốt thời gian đó, em chưa bao giờ phải chịu một phút đau đớn vì anh ấy,
anh ấy luôn luôn cố gắng làm mọi việc tốt nhất, chưa bao giờ làm tổn
thương em.

Hàm dưới của Baby hơi nhô ra lúc nói:
– Đó là những thứ cậu ta được dạy dỗ.
Hai chị em ngồi im lặng, Nicole băn khoăn, mệt mỏi vì nhiều thứ, Baby

cân nhắc với ảnh hưởng và tiền của mình, liệu nên lấy hay không ứng viên
mới nhất, một Hapsburg

[205]

đích thực. Cô không hoàn toàn nghĩ đến việc

đó. Những cuộc tình của cô từ lâu vẫn đơn điệu một kiểu, và khi cô đã cạn
kiệt, họ có giá trị đàm luận hơn là chính bản thân họ. Cảm xúc của cô có
cách tồn tại thực nhất khi kể về họ.

– Anh ấy đi rồi ư? - Lát sau, Nicole hỏi, - Em tưởng chuyến tàu của anh

ấy chạy lúc trưa.

Baby nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.