DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 47

– Cô chưa hiểu mình muốn gì đâu. Cô cứ đi và hỏi mẹ là mình muốn gì

đi.

Rosemary như phát sốt. Nàng chạm vào chàng, cảm nhận lớp vải áo

choàng đen của chàng mềm mịn như áo lễ. Hình như nàng sắp ngã quỵ, từ tư
thế đó nàng nói nốt câu cuối cùng.

– Em nghĩ anh là người tuyệt vời nhất mà em từng gặp, ngoài mẹ em.
– Cô có cái nhìn lãng mạn quá.
Tiếng cười của chàng cuốn họ lên sân hiên, chàng chuyển nàng cho

Nicole...

Hãy còn quá sớm để ra đi, và vợ chồng Diver giúp họ mọi thứ để ra đi

nhanh chóng. Trong chiếc ôtô Isotta rộng rãi của nhà Diver chở Tommy
Barban và hành lý - anh ta ngủ ở khách sạn để kịp lên tàu sớm - cùng bà
Abrams, vợ chồng McKisco và Campion. Earl Berady sẽ thả Rosemary và
mẹ nàng trên đường ông ta đến Monte Carlo, còn Royal Dumphry đi cùng
họ vì xe nhà Diver đã chật. Dưới vườn, những chiếc đèn lồng vẫn rực rỡ bên
trên cái bàn họ ăn tối, hai vợ chồng Diver đứng cạnh nhau ở cổng, Nicole
tươi cười và vẻ thanh lịch của nàng lấp đầy màn đêm, còn Dick chào từ biệt
từng người một. Rosemary thấy rất đau lòng khi phải ra đi và để họ lại nhà.
Một lần nữa, nàng tự hỏi Violet McKisco đã nhìn thấy gì trong phòng vệ
sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.