DJINN XANH BABYLON - Trang 297

Khi cả hai bước qua cánh cửa, John nói:
– Đến giờ mọi chuyện đều có vẻ ổn. Hy vọng hoàng đế vẫn còn ở đây để

dẫn chúng ta ngược ra khỏi mê cung.

– Hoàng đế? Hoàng đế nào cơ?
John nhún vai:
– Anh cũng không chắc tên ông ấy là gì. Không chắc lắm. Mà ráng đừng

sợ khi gặp ông ấy nhé. Nhìn hơi kinh, hành động hơi kỳ quặc, nhưng thật ra
ông ấy khá được đó. À, sẵn nói luôn, chúng ta sẽ mang ông ấy về cùng.

Ông ấy muốn thấy New York mà.
Sau khi gặp vị hoàng đế ăn cỏ và biết được ông bao nhiêu tuổi, Philippa

nói với John rằng cô nghĩ ông có thể là Hoàng đế Nebuchadnezzar.

John đáp:
– Anh cũng nghĩ vậy. Nebuchadnezzar Đệ Nhị. Hoàng đế cổ đại của

Babylon.

Sự hào hứng thấy rõ của hoàng đế khi nghe cái tên càng khẳng định suy

nghĩ của John và Philippa là chính xác. Nuốt cái ực búi cỏ mà ông nhai nãy
giờ, hoàng đế nói:

– Hoàng đế Nebuchadnezzar Đệ Nhị, đúng thế. Hoàng đế của Babylon,

đúng thế. Đó là điều mà suốt bao nhiêu năm qua ta ráng nhớ ra.

Rồi ông mời Philippa một nhúm cỏ. Dĩ nhiên là cô lịch sự từ chối:
– Không ạ, cám ơn bệ hạ.
Hoàng đế giục:
– Đi đường này nè. Và đừng có lang thang chỗ khác.
Cái mê cung này phức tạp lắm. Mấy lối đi dài cả dặm ấy.
Mê cung phía trước họ là tập hợp của những mê lộ tạo bằng những hàng

rào cây trăn cao hơn hoàng đế khoảng gần một mét. Nhưng khó có thể nói rõ
điều đó, vì hoàng đế luôn di chuyển bằng cách bò bốn chân. Điều đó có
nghĩa là tiến độ đi của họ khá chậm. Nhất là khi hoàng đế dường như luôn
giữ một tay trên tường khi đến một giao lộ, và luôn quẹo với bàn tay không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.