Liếc nhìn con mèo trên tay Philippa như thể rất muốn rượt đuổi nó, bác
Alan nói:
– Nhưng phải nói là anh rất mừng khi em biến tụi anh thành chó chứ
không phải mèo. Nếu phải là mèo thì chắc anh chết mất. Anh ghét mèo lắm.
Bác Neil cười:
– Ôi, cái đó là con chó trong người anh đang lên tiếng đấy, Alan.
Và bác đã nói đúng. Vì dù đã biến thành người, sẽ luôn có một phần nhỏ
bên trong họ vĩnh viễn là chó.
Vừa cù lét con mèo dưới cằm, John vừa hỏi:
– Chúng ta gọi nó là gì bây giờ? Con mèo ấy. Đâu có gọi nó là cô Retch
được.
Ông Groanin lên tiếng:
– Tên đầu của cô ta là Montana. Dĩ nhiên chúng ta cũng không thể dùng
tên đó. Chẳng có con mèo Anh lông ngắn chấm bạc nào lại tên Montana cả.
Rồi suy nghĩ trong giây lát, ông gợi ý:
– Có lẽ phải là một cái tên giữ được một phần tên thật. Một cái tên giống
cái. Và quan trọng nhất là một cái tên đúng kiểu Anh quốc để phù hợp với
giống mèo này. A, nghĩ ra rồi. Sao không gọi nó là Monty nhỉ? Lấy theo cái
tên của một đại tướng người Anh nổi tiếng.
John gật đầu:
– Monty à? Được đấy.
Rồi cậu quay qua hỏi mẹ:
– Như vầy có nghĩa mẹ quay lại với “công việc” gia đình à?
Bà Gaunt mỉm cười. Không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc với
sự thật của lý do bà đến Iraq, bà chỉ nói:
– Đúng thế, con trai. Dù muốn hay không. Con thấy đấy, dựa theo Những
quy luật Baghdad, khi một djinn tuyên bố từ bỏ sức mạnh của mình, những
djinn khác bắt buộc phải tôn trọng quyết định đó và không được đụng đến
cô ta. Tuy nhiên, nếu djinn đó phá bỏ lời thề không sử dụng sức mạnh của
mình, cô ta không còn có thể trông chờ những djinn khác tôn trọng lời thề