“Tôi cũng vậy.” Một người khác cũng lao về phía một phòng
bệnh.
“Thôi được,” người phụ nữ thứ ba và cũng là người duy nhất
còn lại nói. “Tôi sẽ kể cho cô ấy.” Cô y tá trẻ tuổi đưa cho Sara tờ Daily
Post. “Blog Chàng độc thân.” Cô gái nói.
“Ôi, không.” Sara thở ra và liếc nhìn tờ báo, đã mở đúng trang.
Tấm ảnh chính thức ở sở của Rafe đang chăm chăm nhìn lại
cô. Chưa đầy bốn mươi tám tiếng và hành động anh hùng của Rafe đã biến
anh thành tiêu điểm. Rafe là một người đàn ông rất chú trọng không gian cá
nhân và chuyện riêng tư. Anh ấy sẽ chẳng thích sự quan tâm và Sara biết
trước anh chờ đợi sự quan tâm nào. Trớ trêu thay, cô đã trải qua vài kinh
nghiệm về chuyện này khi hàng xóm của cô, Coop, bị chọn làm chàng độc
thân của blog. Đám phụ nữ đáng thương gửi đến những bức thư tẩm nước
hoa, kẹo và đồ lót. Tất cả những thứ đó càng củng cố niềm tin của Sara là
chỉ có những người phụ nữ tuyệt vọng mới cho rằng Blog Chàng độc thân
là câu trả lời cho việc tìm lứa đôi trong thiên niên kỷ mới này.
Thở dài, Sara đặt tờ báo lại trên quầy. “Làm ơn giúp tôi và cố
gắng đừng để anh ấy biết tin này càng lâu càng tốt.” Cô chỉ về phía phòng
của Rafe. “Anh ấy sẽ không vui đâu, và anh ấy đang cần tất cả sức mạnh
của mình để bình phục.”
Cô y tá gật đầu. “Tôi sẽ cố hết sức và sẽ nhắc mọi người.
Nhưng dù sao thì tờ báo sẽ bị chuyền tay và chuyện người ra kẻ vào giữa
các ca, chẳng có gì có thể bảo đảm rằng chuyện sẽ không đến tai anh ấy.”