chẳng đợi ai, và anh cũng chẳng biết lắm mấy người hàng xóm. Anh
chắc chắn rằng mình chẳng có tâm trạng nào mà tiếp đón ai.
Khi tiếng gõ cửa trở nên mạnh hơn, anh quẳng cái hộp các
tông sang một bên và đi ra cửa. Nhìn qua lỗ quan sát, anh kinh ngạc
nhìn thấy Sara ngoài cửa.
Anh mở cửa vẻ thận trọng. “Chào em.”
“Chào anh.” Cô mỉm cười.
Anh chống tay lên cửa và khung cửa. “Sao anh lại có hân
hạnh thế này
Cô hít một hơi sâu, rõ ràng không chắc là mình được chào
đón. “Em đã hy vọng mình có thể nói chuyện.”
Anh nghiêng đầu, không định để bị thuyết phục trước khi
biết được vì sao cô tới. “Thì nói chuyện đi.”
“Ở ngay đây ư?” Và cô ngoảnh nhìn xung quanh ngắm
nghía cái sảnh tối tăm, đuôi tóc của cô lúc lắc từ bên này qua bên kia.
Những ngón tay anh đã ngứa ngáy những muốn được bao
bọc lấy những lọn tóc mềm kia và kéo cô lại gần. Thay vào đó, anh
nắm chặt tay lại.
“Ở ngay đây.” Anh xác nhận. Cô đã để lại những dấu tích
không thể xóa mờ trong kỳ nghỉ ở quê nhà anh rồi.