ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 1030

*Kia rồi…* _ cô bỗng phát hiện ra một khung cửa sổ nhỏ phía bên kia.

Cảm giác mừng rỡ như cá hạn gặp nước vậy.

Cô vội chạy lại thật nhanh khung cửa đó…

Nhưng……

“RẦM” _ lại một tiếng kéo xầm cửa lại.

Bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại một mảng màu duy nhất là đen mà

thôi.

Cô dừng bước ngay lúc ấy, vì ánh sáng còn đâu để cô nhìn thấy đường

mà chạy nữa!?

Nhắm mắt, mở mắt, chau mày, run rẩy, sợ hãi, xoay qua, xoay lại,… tất

cả đều cho kết quả như nhau… đen ngòm.

- Ai? Ra mặt đi! _ cô hoảng loạn, vì vốn cô đã rất sợ bóng tối rồi mà.

- …

Không ai trả lời cả…

“Vù” _ bỗng có một đốm lửa xanh lóe lên bay xẹt qua cô.

- Hừ… _ cô căng mắt, đứng lặng đi như chết đứng, miệng cứng lại.

*Cái cái… cái gì vậy?* _ cô lắp bắp trong đầu.

Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu thật mạnh như để những suy nghĩ kia rơi

rụng đi rồi mới dám mở mắt ra nhìn lại. Nhưng vẫn thế thôi, vẫn màu đen,
chỉ là đen.

…………ooO

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.