(Sau khi bỏ cô ngoài công viên, không yên tâm lắm nên cậu ghé về nhà
dặn nội và… cũng để gặp nội lần nữa)**
Kì Lâm thấy nội có vẻ trầm tư nên nó không giám làm phiền, Kì Lâm rón
rén lên phòng cô khẽ mở của để không phát ra tiếng động rồi ngồi xuống
cạnh cô.
*Mày khờ lắm mày biết không? Việc gì mày phải như vậy vì ông anh
đáng xấu hổ ấy chứ. Haiz…* _ Kì Lâm vuốt mấy sợi tóc rớt xuống mắt cô
lên, kéo mền sát lại cho cô.
Cũng thấm mệt vì phải chạy tìm cô cả buổi tối Kì Lâm thiếp đi bên cạnh
giường cô nhưng nội thì hoàn toàn không chợp mắt được cứ ngửa cổ nhìn
trần nhà đôi khi liếc qua cánh cổng như mong rằng sẽ có ai đó mở nó ra.
Mãi đến gần sáng nội mới bắt đầu thiu thiu thìtiếng đồng hồ quả lắc trên
tường điểm chuông 7h sáng, nội mở mắt ra thấy cũng đã trễ liền bỏ chiếc
mền mỏng trên người mình xuống vào WC, xong xuôi nội định vào bếp nấu
ít cháo cho cô và làm gì đó cho mình và Kì Lâm ăn thì đã thấy một cô gái
đang lúi húi dọn cơm ra trông cách làm có vẻ rất chuyên nghiệp, thấy nội cô
cúi đầu chào, dịu dàng nói:
-Nội dậy rồi ạ? Con mời nội ăn cơm, để con bưng cháo lên cho Na Na. _
không chần chừ cô gái bưng tô cháo hành thơm phức lên phòng cho cô.
Nội đang thắc mắc khó hiểu *tại sao con bé biết bé Na bệnh? Cái mền hồi
nãy của nó đắp cho mình sao…?* _ nội hơi ngạc nhiên vì tối qua nội không
hề báo cho chị về việc của cô nhưng sao chị lại biết được và lo chu đáo như
thế.
(Đó là bạn gái của anh Tuấn (TRẦN THIÊN TUẤN), tên Vũ Trâm Anh,
chị thua anh 2 tuổi. Khi anh bỏ đi không nói lời nào chị cũng đau đớn
không kém gì cô, nhưng tự nhủ không thể gục ngã chị đã mạnh mẽ lên và
lặng thầm đợi chờ anh dù trước lúc ra đi đã có lần anh có ý đề cập tới việc