ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 118

-Bé Na? Bé Na bị sao? _ Hoàng Lâm hỏi.

-Ai chocậu gọi là “bé” hả, cậu ấy có bé bỏng gì nữa đâu mà gọi người ta

là “bé”! _ Kì Lâm gắt lên ngồi thẳng dậy nói.

Chớp chớp

Hoàng Lâm chớp mắt liên hồi nhìn nó.

-Coi như tôi sai, từ nay tôi không gọi “bé” là được chứ gì! Giờ thì nói tôi

nghe tình trạng của Na xem nào.

Thấy thằng bạn “dại gái” cậu chỉ lắc đầu, mắt lại đang tập trung vào cuốn

tiểu thuyết trên tay.

-Haiz… _ Kì Lâm thở dài, nó lắc đầu. –Chậc… chán lắm.

-Nghiêm trọng lắm ah? _ Hoàng Lâm hỏi.

Kì Lâm gật đầu thay cho câu trả lời.

-Vậy chiều đi học về tôi với cậu ghé qua nhà Na Na thăm bả hen.

Gật

-Có gì mà thăm với hỏi, chắc là sợ tôi quá nên lấy cớ nằm lì ở nhà chứ

gì? _ cậu cười khảy.

-Cậu vừa nói cái gì? Mắc gì nó phải sợ cậu chứ. _ Kì Lâm nói.

-Muốn biết thì về hỏi cô bạn yêu dấu có cái đầu lâu của cậu sẽ biết.

-Cậu thật quá đáng! Nó bệnh đến chết đi sống lại mà cậu còn nói vậy

được à.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.