ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 127

-Dạ, đồ con làm thí nghiệm ngoại ạ! _ cậu trả lời rồi chạy nhanh lên

phòng với túi đồ đang sở hữu.

Chiều về cô thong dong xe đạp trên phố để tìm chút bình yên, nhưng

đường dài đến đâu cũng có điểm dừng của nó.Cô đẩy cổng ra dắt xe vào,
thấy có một chiếc xe máy đang dựng đó cô nhận ra ngay là xe của chị Trâm
Anh. Cô hơi ngại khi đối diện với chị *Chắc chị ấy giận lắm… * _ đang suy
nghĩ không biết nên thế nào thì chị Trâm Anh gọi:

-Na, về rồi hả em? Vào nhà rửa tay rồi cơm chứ. _ chị cầm đôi đũa, chỉ

vào bếp.

Ngạc nhiên trước thái độ của chị Anh, cứ ngỡ chị sẽ giận lắm cô ngây ra

một lát rồi lững thững bước vào nhà… vào bếp… tới bồn rửa tay… rồi ngồi
vào bàn. Nội cũng ngồi còn chị thì bê tô canh cuối cùng lên đặt giữa bàn rồi
cũng ngồi xuống đối diện cô.

Ai nấy đều cầm đũa

Chị gắp cho cô miếng sườn chua ngọt to nhất.

-Em ăn đi, bữa đầu đi học chắc mệt lắm nhỉ? _ cô chỉ biết nhìn chị thốt

không lên lời.

Nói xong chị lại gắp thêm cho cô miếng rau xào, nem rán.

-Tôi già lẩm cẩm nên bị bỏ thừa rồi. _ nội tị nạnh.

-Hihi… _ chị cười rồi cũng gắp cho nội miếng sườn, miếng rau xào, nem

rán như cô. –Đây, con mời nội; nội ăn cho nhanh lớn nha nội!

Cô nghe cũng phì cười, nhìn chị lúc này giống một đứa trẻ vô tư, ngô

nghê nhưng chớ có nhầm đằng sau cái vẻ ngô nghê ấy là một người nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.