ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 136

Đúng lúc ấy cậu chậm rãi bước xuống nấc bậc thang cuối cùng.

-Good morning! Chúc một ngày vui vẻ. _ cậu chào. –Ô ai vậy? Chậc chậc

kinh quá.

Thấy bộ dạng cô cậu bỉu môi.

-Cậu… hừ… là cậu phải không? _ cô rít qua kẽ răng.

-Tôi? _ cậu cười khảy. –Tôi sao cơ?

-Giám làm mà không giám nhận ah? Rùa quá đấy!

-Ok, đúng thì sao? _ cậu vênh mặt.

Cô chạy lại túm lấy cổ áo cậu (bạo lực quá đi mà), giơ tay định cho cậu

một cú đấm thì song Lâm vội cản lại.

-Ấy ấy, đừng nóng! _ Hoàng Lâm kéo tay cô ra khỏi áo cậu, giữ lấy vai

cô, còn Kì Lâm thì ôm lấy eo cô kéo ra (công nhận lúc này cô khỏe thật)
nhưng cô vùng vẫy không chịu khuất phục cứ giổ lên.

-Bỏ ra, có bỏ ra không thì bảo? _ cô quát.

Hai đứa đều sợ cô điên lên rồi không kìm chế nổi nên không giám bỏ, cứ

ghì cô lại.

Chả hiểu mô tê chi nhưng chuồn là thượng sách, hai người liên tục ra

hiệu cho cậu đi đi nhưng phớt lờ cậu vẫn dửng dưng đứng đó.

-Không sao, bỏ cô ta ra đi! Để xem cô ta định làm gì nào. _ cậu nói.

Song Lâm tức đến phụt máu mất, nãy giờ hai người cố cứu cậu mà lại

được cậu đáp trả thế này đây.

-Cậu điên hay thần kinh nát thần tính vậy hả? _ Kì Lâm tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.