ĐỒ KHỐN! SAO ĐỂ TÔI NHỚ CẬU- - Trang 138

** “-Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng

không được trả đũa, ok?

-Tôi sợ cậu chắc.

-Quân tử nhất ngôn!”**

-Nhớ! _ cô gằn giọng.

-Tốt, vậy tôi đi được chưa? _ cậu ghé gần lại mặt cô nói.

Cô ức lắm nhưng không làm gì được vì đã hứa kèo rồi sao cưa bỏ được,

hơn nữa cô lại là người trọng chữ “tín”.

-Hứ! _ cô mấm chặt môi muốn bật máu kìm lại cơn tức giận, ngoảnh mặt

đi.

Cậu xoay người bước đi, tay đút túi môi lại chu lên huýt sáo.

-Ah quên, đã biết sợ chưa? Nếu rồi thì về tắm gội sạch sẽ rồi đến đây gọi

anh một tiếng nhé.

-Hưk… _ cô cười nhạt. –Cậu nghĩ sao?

-Òooo. Vậy tôi đi nhé! _ cậu lại tiếp tục huýt sáo.

Song Lâm đứng đó nghe cô cậu nói mà không hiểu gì, nào là “trận cầu”

rồi cái gì mà… “quân tử…” gì gì đó.

-Tôi đi xem có chuyện gì, cậu lo cho Na nha. _ thấy cậu bỏ đi, Hoàng

Lâm chạy theo.

-Chuyện là sao? _ Hoàng Lâm vừa theo cậu vừa hỏi.

Đang nhớ lại bộ dạng cô lúc nãy nên cậu không trả lời, Hoàng LÂm cứ

lẽo đẽo theo sau mà cậu không thèm nói. Hoàng Lâm dang tay ngán đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.