- Nội! _ cô đang xuống cầu thang nghe nội nói cô đanh lại. – Nội không
được nói thế, nội còn nói vậy con ứ làm bánh nội ăn nữa đâu!
- Cái con bé này! _ nội ôm cô vào lòng.
- AAA _ cậu la lên.
- Gì vậy Bảo? _ cô hỏi.
- Đi thôi, gần tới giờ học rồi, thưa nội bọn con đi! _ cậu nói rồi kéo tay cô
chạy.
- Từ từ nào, đợi tôi tí nào… “kịch”… ui ya… _ cậu đang kéo cô chạy thì
bất ngờ “thắng gấp” và quay lại, làm đầu cô “đâm” vào ngực cậu. – Cậu sao
vậy?
- Đã nói là đổi cách xưng hô rồi mà! _ cậu nghiêm giọng.
Cô ngẩng lên, mắt chớp chớp nhìn cậu *Bây giờ mà căng lên chắc cậu
này xịt khói mất… hòa bình vậy…* _ cô nghĩ bụng.
- Ờ hờ… tôi… ah quên… t… tơ…tơ… _ cô cà lâm.
Cậu khoanh tay trước ngực đợi cô.
- Nói thế mà cũng khó khăn vậy hả?
- Hì… thôi mình đi ha, kẻo trẽ giờ đóng cổng mất! _ cô đánh trống lảng
kéo tay cậu đi.
- Cậu ăn gian. _ cậu không chịu nhưng vẫn bị cô lôi đi xềnh xệch.
…
Quốc ngồi trong xe đi dần theo hai người, nhìn qua cửa kính tim anh như
vỡ vụn nhưng đôi môi vẫn khẽ nở nụ cười. *Chỉ cần em hạnh phúc và luôn