DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 147

“Thanh nhi…” Giọng nói lo lắng của mẫu thân vang lên, quay đầu lại,

đối diện với ánh mắt chăm chú của người, trong đó chứa đựng sự thương
tiếc và áy náy.

Đôi mắt của ta, chậm rãi lướt qua cả hồ nước bằng thứ đá cẩm thạch óng

ánh trong suốt, có phần khựng lại, sau khi điều hoà cảm xúc của bản thân,
mới lên tiếng hỏi một cách bình tĩnh lạ thường: “Mẫu thân có biết, vị công
chúa tiền triều kia thích hay không thích suối nước nóng không?

Mẫu thân ngơ ngác một chút, rồi mới đáp: “Ta chưa từng nghe nói,

nhưng bởi vì có sự cưng chiều của Thánh thượng nên nàng vẫn thường ra
khỏi kinh thành để đi đến Ly Sơn, khi đó, Tam điện hạ chính là cận vệ của
nàng.”

Ta khẽ gật đầu, dần dần trên vành môi mang theo một nụ cười tự giễu,

thì ra là vậy, đúng là vô cùng xa hoa, có điều, đây là vì muốn phục hồi lại
nơi chốn yêu thích của nàng ấy, hay là vì muốn hồi tưởng lại khoảng thời
gian tốt đẹp đó.

Ngay cả bản thân ta, ở trong mắt của hắn, có phải cũng được xem như

hình bóng của một người.

Nhưng cho dù là như vậy, cho dù là thâm tình khó quên như thế thì cũng

chính hắn tự mình bức tử nàng, trơ mắt nhìn nàng rớt xuống dốc núi Vạn
Nhẫn.

“Thanh nhi, con không cần phải cười như vậy!” Mẫu thân dùng sức lay

bả vai của ta, sự yêu thương đong đầy trong ánh mắt, nhưng nhiều hơn cả là
sự kiên định cứng rắn, người nhìn ta, mở miệng nói từng lời từng chữ:
“Con nghe này, Trữ Vũ Khuynh đã chết rồi, một người chết thì không đáng
để nữ nhân Mộ Dung gia phải tranh thủ tình cảm. Cho dù là như thế nào,
con phải nhớ kỹ, hiện tại người ở trong Ngọc Lộ Điện này là con, sau này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.