DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 149

Sau ngày đại hôn, tuy rằng vắng mặt Nam Thừa Diệu, nhưng ta vẫn theo

thông lệ mà uống hết bát canh này, còn hiện tại, nó lại một lần nữa nằm
trong tay ta, không nén được nụ cười tự giễu.

“Vào giờ mão ( 5-7h sáng ), Điện hạ đã vội vàng vào cung, cho dù là có

suy nghĩ chu đáo, thì chỉ sợ cũng không hao tổn tâm trí đến việc nhỏ nhặt
này, một chén ‘Tứ hỉ canh’ này, chắc là tấm lòng của cô nương, đã phiền hà
cô nương.”

Có lẽ Tầm Vân cũng không ngờ rằng ta sẽ nói như vậy, vội vàng giương

mắt nhìn, ta vờ như không phát hiện, ngón tay giữ lấy chiếc thìa vàng, khẽ
múc một ít rồi đưa vào trong miệng.

Dòng nước ấm ngọt thanh, hương vị vừa vào miệng, không kiềm được

liền nở nụ cười: “Tay nghề của Tầm Vân cô nương thật tốt, ta cũng muốn
học.”

Tầm Vân thu lại ánh mắt, dịu dàng đáp lời: “Vương phi là cành vàng lá

ngọc, cần gì phải làm việc này.”

Sơ Ảnh ở một bên cũng cười nói: “Tiểu thư, người muốn ăn gì cứ bảo

em là được, em không đành lòng để người làm những việc này, đôi tay của
người chỉ thích hợp để đánh đàn vẽ tranh. Tầm Vân, ngươi có biết tiểu thư
nhà ta đánh đàn hay đến thế nào không?!”

Bàn tay cầm thìa của ta run lên, suýt chút nữa là làm đổ nước canh, cố

gắng ổn định cảm xúc của mình, tuy rằng sắc mặt vẫn không biến đổi,
nhưng lại không thể tiếp tục nuốt trôi bát “Tứ hỉ canh” ở trong tay.

Sơ Ảnh không hề phát hiện ra sự khác thường của ta, vẫn tiếp tục nói

như cũ: “Tiểu thư, khi nào thì người lại đàn khúc nhạc của đêm hôm qua
cho em nghe? Ngay cả Điện hạ cũng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.