Trục Vũ không hề để ý đến nàng, vẫn nói chuyện với Nam Thừa Diệu
như trước: “Nếu Công tử đã quyết định muốn đi, Trục Vũ cũng không thể
ngăn cản, chỉ xin Công tử dẫn Trục Vũ đi theo, Trục Vũ sẽ giả trang thành
nam nhân lẫn vào trong quân đội làm một tên lính nhỏ bé tầm thường, tuyệt
đối sẽ không để người khác phát hiện mà gây ra phiền phức cho công tử.
Dọc đường, công tử cũng sẽ có thêm một người biết nóng biết lạnh
______hơn nữa vết thương của người vẫn chưa ổn hoàn toàn!”
Nam Thừa Diệu cười lớn: “Tuy rằng dáng vẻ của Trục Vũ khi giả dạnh
thành tiểu tốt thật khiến ta có vài phần chờ mong, nhưng mà Mạc Bắc là
nơi hoang vắng tiêu điều, ta không đành lòng để ngươi phải chịu khổ.”
Trục Vũ vội vàng nói: “Chỉ cần có thể đi theo Công tử, cũng không thể
gọi là chịu khổ…”
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị giọng nói thản nhiên mang theo ý cười
của Nam Thừa Diệu cắt ngang: “Ngươi cũng đã biết ta là người thế nào, tại
sao lại không an tâm mà ở lại trong phủ chờ ta thắng trận trở về, đến lúc đó
Bổn vương sẽ xin Hoàng thượng ban cho mấy xấp vải Tô Châu thượng
hạng để cho ngươi, được không?”
Tuy là mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại mang theo ý tứ không
muốn nói thêm nữa.
Trục Vũ bĩu môi, cuối cùng vẫn không thể làm phật ý của hắn, im lặng
không nói thêm gì.
Nam Thừa Diệu thấy nàng như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Ngươi
không biết y thuật, đi theo thì làm được gì?”
Trục Vũ nửa dỗi nửa lo lắng, nhưng vẫn như trước không nói tiếng nào.
Vốn ta cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây mà nghe thế này nên tìm
cơ hội thích hợp, âm thầm bình ổn tâm tình của mình, khẽ cười đẩy cửa