DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 160

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tướng sĩ ba quân cùng hô to, âm

thanh chứa đựng lòng trung thành cùng quyết tâm đánh đến cùng, làm chấn
động đến tận trời.

Tòng quân hành, quân hành vạn lý xuất long đình. Đan vu vị kiều kim dĩ

bái, tương quân hà xử mịch công danh? (Hành tòng quân, quân đi ngàn
dặm đến sân rồng.Thiền Vu bái lạy xin tha thứ, tướng đến nơi nào lấy công
danh?)(2) *phần nì là do ta viết lại chứ ko phải bản dịch thơ nhe*

Ta đứng trên cổng thành, xuyên qua chiếc khăn che mặt nhìn thấy bóng

dáng Nam Thừa Diệu trong bộ áo giáp Bạch Vũ đang ngồi trên lưng ngựa,
ta chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của hắn, trời sinh khí chất cao quý,
khí khái hào hùng, không những thế mà còn có phong thái khiến người
kinh hãi. Hơn nữa, hiện tại còn cố ý thể hiện năng lực, có phải cũng là vì
muốn từng bước kích thích hành động của Đông cung?

Nghĩ tới điều này, ánh mắt không nhịn được liền chuyển đến dáng người

ngọc thụ lâm phong của Nam Thừa Miện ở trước cổng thành, hắn như cũ
vẫn nở nụ cười ôn hoà, giữa đôi chân mày không hề gợn lên chút cảm giác
kinh sợ.

“Tam điện hạ rời đi lần này, là mấy tháng ly biệt, nếu Nhị tỷ ở trong phủ

thấy buồn chán có thể đến phủ Thái tử thăm Diễm nhi, Diễm nhi cũng có
người cùng trò chuyện.” Ta nhìn theo bóng dáng Nam Thừa Diệu dần biến
mất trong tầm mắt, lại đột nhiên nghe thấy Diễm nhi ở bên cạnh nói như
vậy, mỉm cười gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Chưa kịp nói gì đã thấy Nam Thừa Miện đi lên cổng thành đón chúng ta.

Hơn mười ngày kể từ lúc đó, ngoài trừ một lần về Tướng phủ thăm phụ

mẫu, ta vẫn sống một mình trong Tam vương phủ, nhàn nhã đọc sách vẽ
tranh, mặc dù không có gì đặc sắc, nhưng bản thân cũng cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù Nam Thừa Diệu để cho ta vô cùng tự do, nhưng vừa vào Thiên gia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.