“Tiểu thư, em rất sợ! Người đưa em đến phủ Thái tử thăm Ám Hương được
không, em thật sự rất là sợ…”
Ta đau lòng giúp nàng lau đi nước mắt, phụ mẫu của Sơ Ảnh mất khi
nàng còn nhỏ, chỉ còn mỗi Ám Hương là muội muội ruột thịt, hai người
nương tựa vào nhau mà sống, hiện giờ nàng ấy xảy ra chuyện, trong lòng
nhất định sẽ nóng như lửa đốt. Nhưng mà, phủ Thái tử…
“Tiểu thư…” Sơ Ảnh vừa khóc vừa đau thương nhìn ta.
Ta khẽ nhắm mắt lại, vứt đi những nghi ngờ kiêng kị ở trong lòng, có lẽ
chỉ do ta thần hồn nát thần tính mà thôi, làm việc gì cũng suy nghĩ đắn đo,
cho dù có thật sự là như vậy, nếu hiện tại ta đến Đông cung thăm Diễm nhi,
về tình về lý đều phù hợp với quy tắc sẽ không để người khác có thể mượn
cớ, còn với thân phận của ta, Nam Thừa Miện cũng không thể làm gì được
ta.
Nước mắt của Sơ Ảnh vẫn chảy không ngừng, lòng ta đau vô cùng, dịu
dàng khuyên nhủ, “Đừng khóc, ta sẽ đưa em đi thăm Ám Hương.”
Căn dặn hạ nhân chuẩn bị một ít lễ vật, dù sao cũng phải làm ra vẻ thì
mới khiến kẻ khác không thể mượn cớ, lại giải thích rõ ràng với Tần An, ta
không hề giấu giếm hắn, nhưng cũng không nói quá nhiều, bốn mắt nhìn
nhau, trong lòng mỗi người đều rõ.
Hắn tự tay vén rèm xe lên cho ta, “Vương phi yên tâm, việc ở trong phủ
đã có Tần An lo liệu, nếu Vương phi trò chuyện với Thái tử phi đến quên
thời gian, xâm xẩm tối, Tần An sẽ đích thân đến Đông cung đón Vương phi
hồi phủ, Vương phi không phải lo lắng bị nhầm cung điện.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Xe ngựa đi thẳng một đường tới trước, không bao lâu liền tới phủ Thái
tử, lúc này Sơ Ảnh đã gắng gượng kiềm lại dòng nước mắt, nhưng sự lo âu