DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 192

Sau khi kiểm tra lại một lần cuối cùng, ta đưa mắt nhìn ra sắc trời rạng

đông còn mịt mù bên ngoài cửa sổ, không ngờ đã viết suốt một đêm.

Sơ Ảnh bước đến giúp ta phủ thêm chiếc áo choàng, khi chạm vào đôi

tay lạnh như băng của ta, suýt nữa là kêu lên thành tiếng “Tiểu thư, rốt cuộc
là người thức dậy từ lúc nào? Đã viết bao lâu? Sao đôi tay lại lạnh giống
như một khối băng thế này!”

Ta vừa xoa nhẹ lên bàn tay phải lạnh cứng của mình, vừa trầm giọng

phân phó: “Sơ Ảnh, giúp ta mang quần áo tới đây, ta muốn lập tức ra
ngoài.”

Trong thời gian hồi tưởng để viết ra, suy nghĩ của ta vẫn không ngừng

dừng lại, nên càng ngày càng rõ ràng.

Cũng không phải là ta chưa từng hoài nghi có thể đây chỉ là cái bẫy do

Đông cung cố ý bày bố, nhưng nét mặt Diễm nhi lại đau thương như vậy
tuyệt đối không phải là giả vờ. Ta đã từng cùng Tô Tu Miễn đi khắp núi đồi
sông suối, cũng đã gặp qua đủ loại người, ở điểm này, ta có thể khẳng định.

Hơn nữa, cho dù tin tức này là giả, thì đối với Nam Thừa Diệu mà nói,

cũng là gia tăng thêm sự đề phòng và cảnh giác của hắn. Không có gì
không tốt.

Bởi vì vậy, hiện tại, điều ta phải làm là đem thư tín này cùng với cây sáo

kia nguyên vẹn trao tận tay Nam Thừa Diệu.

Sơ Ảnh bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy ta đang thu dọn mọi thứ trên

thư án, không khỏi than thở mà ai oán nói: “Không biết là chuyện quan
trọng thế nào mà khiến tiểu thư ngay đến bản thân mình cũng không quan
tâm, đã viết suốt đêm như vậy, hiện tại lại xem như bảo bối mà thu thập.”

Ta nhìn bức thư trong tay, ánh mắt rũ xuống chầm chậm nở nụ cười:

“Đúng rất quan trọng, cho nên, nhất định ta phải cho người nhìn thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.