DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 237

tối tăm u ám. Lạnh lẽo như ánh sao, không thể nào đọc được cảm xúc thật
sự của hắn.

Hắn nhìn rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền xem xong, mặc dù bên môi

vẫn là ý cười thờ ơ, nhưng đôi mắt u ám kia lại không hề chớp mắt mà khoá
chặt lên người ta: “Bức thư này Vương phi có được từ đâu, chữ viết lại xinh
đẹp như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể luyện được, sợ rằng
không có một ai trong đội quân của ta có thể viết được.”

Ta biết chữ viết của mình rất tốt, bởi vì đã phải khổ công học theo thư

pháp của Tô Tu Miễn, nguyên gốc thì đó là kiểu chữ vô cùng xinh đẹp
mềm mại ẩn chứa một khí khái kiên cường ở bên trong, tuy rằng ta không
học được nét bút phóng khoáng tươi đẹp như đoá hoa đang nở kia, nhưng
mà nếu so với trước kia thì nét chữ phong thần phiêu dật sợ rằng cũng
không thể sánh bằng.

Điều này vốn không có gì để giấu giếm, vì thế ta nhìn thẳng vào ánh mắt

của hắn, bình tĩnh lên tiếng, đem chuyện tình từ đầu đến cuối nói qua một
lần, ngoại trừ không đề cập đến tình cảm của Diễm nhi đối với hắn, còn
những chuyện khác đều không hề giấu giếm.

Sau khi nghe xong thì hắn nở nụ cười, có lẽ hắn nghĩ Diễm nhi là vì ta,

cho nên mới không quá hoài nghi mà cũng không hỏi tới, chỉ là có phần thờ
ơ mỉm cười: “Không biết Đại ca sẽ nghĩ gì khi biết hành động lần này của
Thái Tử phi?”

Ta định lên tiếng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại hạ xuống ánh mắt,

im lặng không lên tiếng, mọi chuyện đã đến nước này, biết hay không cũng
có gì khác nhau.

Hắn lại đưa mắt nhìn, thu lại ý cười, lẳng lặng hỏi: “Nàng lần này đến

Mạc Bắc, là vì muốn đưa cho ta vật này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.